[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu – Chương 3

Chương 3

 

Editor: Seka

.

.

.

Kể từ sau sự kiện Đông Hải kêu Ngân Hách ra ngoài lần trước, Hách Tể thấy sau này tình cảm của Ngân Hách và Đông Hải biến đổi rất tốt, thì cảm thấy có chút phiền muộn.

 

Cảm giác giữa bọn họ hình như có cái gì, nhưng lại không cho mình biết.

Y từng lén hỏi qua Đông Hải, nhưng mà Đông Hải nói bản thân nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì cả.

 

Giác quan thứ sáu của y cho y biết nhất định là có, nhưng Đông Hải không chịu nói, khiến y có chút buồn bã.

 

 

Hôm nay sau khi tan học về nhà, Đông Hải đang vui vẻ chuẩn bị nắm tay Ngân Hách và Hách Tể chuẩn bị về nhà.

 

 

 

Trong lòng Hách Tể rất bối rối, y cũng không biết bản thân thế nào nữa.

Sau khi nhìn thấy Đông Hải nhìn Ngân Hách cười, y liền rất tức giận.

Khi bọn họ thì thầm to nhỏ, giống như có chuyện gì đó mà y không biết, cũng sẽ tức giận.

 

Cảm giác ba người… Y bị xem như là không khí vậy.

 

Khi Đông Hải khoác tay y, cùng Ngân Hách cười nói vui vẻ.

 

 

“…………………”.

 

“Hai người đi trước đi… Tớ có việc…” Hách Tể bỏ tay Đông Hải ra, một mình lặng lẽ đi ra khỏi phòng học.

 

 

Ngân Hách thấy tình trạng đó có chút tức giận.

 

“Lý Hách Tể, ngươi tại sao lại bỏ tay Đông Hải ra!”.

 

Hách Tể không có để ý tới hắn cứ tiếp tục đi, càng khiến cho Ngân Hách tức giận.

 

“Hách Tể sao vậy…” Đông Hải nhìn bóng lưng Hách Tể rời đi, có cảm giác mất mác nói không nên lời.

 

 

 

Hách Tể đi ra khỏi phòng học tâm tình hiện giờ cũng không tốt, phải nên nói là rất tệ.

Y căn bản là không muốn nhìn thấy dáng vẻ cười nói của Đông Hải với Ngân Hách.

Y biết rõ bản thân tương đối ít nói, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất ngốc nghếch.

Nhưng mà y thực sự rất muốn bản thân có thể vui vẻ nói chuyện với Đông Hải.

 

“Đông Hải cũng không có phát hiện… Cậu ấy gần đây chỉ nói chuyện với mỗi mình Ngân Hách…” Hách Tể có chút buồn bã cúi đầu xuống lẩm nhẩm nói với chính mình.

 

Y  biết rõ cá tính của mình với Ngân Hách không giống nhau.

Nhưng lúc Hách Tể phát hiện số lần Đông Hải nói chuyện với mình ít hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với Ngân Hách, y khó tránh khỏi thất vọng.

Cũng có lúc đã suy nghĩ muốn thay đổi, nhưng mấy chuyện cá tính này bản thân cũng rất khó có thể thay đổi, từng thử qua nhưng thực sự rất khó.

 

Bây giờ còn tình huống vừa rồi, vừa rồi bản thân còn gỡ tay Đông Hải ra.

 

Ta quả thực là một đứa ngốc…

 

 

Loanh quanh bên ngoài một vài vòng, không muốn trở về nhà sớm, Hách Tể đi tới con sông gần đó ngây ngẩn người.

 

 

Ngân Hách vốn thích Đông Hải… Đông Hải chắc cũng thích Ngân Hách đi…

Gần đây bọn họ vui vẻ như vậy…

 

 

 

 

Không biết ở bên ngoài bao lâu, Hách Tể mới chịu trở về.

Về nhà cũng không muốn nói chuyện với Ngân Hách, hiện tại y muốn được yên tĩnh.

 

 

 

“Lý Hách Tể, hôm nay ngươi phát điên gì vậy!”.

 

Hách Tể muốn giả vờ không có nghe thấy.

 

“Lý Hách Tể! Ta đang gọi ngươi!”.

 

Hách Tể dứt khoát leo lên giường ngủ ở tầng trên của mình, dùng chăn bông bao bọc cả người ngăn cản giọng nói của Ngân Hách.

 

Nối gót theo giọng nói vỡ giọng của Ngân Hách, còn có một tiếng đập cửa rất lớn của hắn.

 

 

Y không muốn quan tâm, tất cả mọi thứ này y cũng không muốn quan tâm.

 

 

 

 

 

 

Ngày hôm sau Hách Tể cũng không có đi tới trường chung với bọn hắn, một mình đi trước.

 

“Quên đi, dù sao hai người các ngươi có nói có cười, thiếu đi ta cũng không có gì…”.

 

 

Hách Tể một mình đi tới chỗ ngồi của mình giả vờ ngủ, không hy vọng Đông Hải với Ngân Hách đến hỏi y bị sao.

Ở trên lớp cũng chuyên tâm nghe giảng không chú ý tới bất kỳ động tĩnh gì khác.

 

 

 

“Hách Tể…” Đông Hải nhiều lần muốn đi tới hỏi Hách Tể rốt cuộc bị làm sao, nhưng mà Ngân Hách đều cản cậu.

 

“Lý Hách Tể căn bản là ăn trúng thuốc nổ, Đông Hải cậu hà tất gì phải quan tâm nó chứ? Cậu đã quên nó đã làm gì cậu sao.”.

 

“Nhưng mà cậu ấy thực sự rất kỳ lạ, Ngân Hách, chúng ta có phải đã làm gì khiến cậu ấy giận hay không hả?”.

 

 

“Mới không có, nhất định là nó phát bệnh thần kinh, không nên để ý đến nó nữa Đông Hải.” Ngân Hách ý đồ lôi kéo Đông Hải đi để cậu không đi tìm Hách Tể nữa.

Tới lúc tan học Hách Tể cũng một mình bước nhanh rời đi, Đông Hải ngay cả cơ hội gọi y cũng không có.

 

 

“Ngân Hách! Làm sao bây giờ?”.

 

“Nó… Đi về nhà, không thôi Đông Hải chúng ta đi về trước đi, chờ nó về đến nhà tớ sẽ cho cậu biết.”.

 

“Không được! Tớ muốn đi tìm cậu ấy!” Đông Hải không chấp nhận đề nghị của Ngân Hách, cậu cảm giác Hách Tể sẽ rời xa cậu mãi mãi.

 

“Nhưng mà chúng ta cũng không biết Hách Tể đi đâu, về nhà chờ nó đi.”.

 

“Không muốn không muốn! Ngân Hách cậu không đi tìm thì tớ tự đi tìm!” Đông Hải sau khi nói xong câu này liền bỏ chạy ra khỏi phòng học, tìm kiếm bóng dáng của Hách Tể.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hách Tể cứ đi không mục đích, y cũng không biết muốn đi đâu, sau giờ tan học vẫn còn rất nhiều người ở lại trường, người nghiên cứu ở thư viện, thành viên luyện tập ở câu lạc bộ, ngay cả ở trong sân luyện tập cũng có người chơi đùa.

Nhìn lại chính mình, không biết phải làm gì, cẩn thận nghĩ lại, hình như bản thân chỉ còn lại có Đông Hải mà thôi…

 

Bây giờ ngay cả Đông Hải cũng mất đi…

 

 

Đột nhiên, một quả bóng tennis bay đến chỗ Hách Tể, rơi xuống ở gần y, y vừa định ném quả bóng trở về, thì một nữ sinh từ phía câu lạc bộ tennis của trường đi ra, sau đó nữ sinh đó đi tới chỗ mình.

 

“Cậu là… Lý Hách Tể?” Vẻ mặt của cô gái trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, thậm chí quên cả việc lấy lại quả banh tennis của mình.

 

Hách Tể nhặt quả banh lên, cô vẫn trong trạng thái kinh ngạc. “Cậu là Lý Hách Tể sao? Sao lại gặp cậu ở đây?”.

 

 

“Chúng ta… Quen biết nhau sao?” Hách Tể nhìn kỹ khuôn mặt cô gái, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì, trong lớp học cũng không có thành viên của câu lạc bộ tennis, y suy nghĩ thật lâu vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào, buộc lòng phải trực tiếp hỏi đối phương.

 

“Không… Không quen… Nhưng mà tớ rất muốn quen cậu… A! Không đúng không đúng.” Cô gái có vẻ suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả bản thân nói cái gì cũng không biết, điều này khiến cho Hách Tể càng đoán không ra.

 

Hách Tể đem banh đặt ở trước mặt cô gái. “Tôi đã nhặt bóng lên rồi đây.” Sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

 

“Chờ một chút!” Lại nghe nữ sinh kia gọi lại, Hách Tể lại quay đầu lại, khuôn mặt cô gái đỏ lên xấu hổ, giống như muốn nói với mình chuyện gì đó.

 

“Tớ… Tớ đã để ý cậu thật lâu, nhưng mà chưng từng nghĩ sẽ gặp cậu ở đây… Cho nên mới luống cuống… Cho nên… Tớ … Rất vui khi thấy cậu ở đây… Rất vui…”.

 

Mặc dù có điểm không rõ ràng lắm, nhưng phải biết là đang khen chính mình chứ? Hách Tể nhìn cô gái gật đầu. “Cảm ơn bạn.”.

 

“Còn nữa… Mặc dù cậu không biết tớ là ai… Nhưng tớ vẫn luôn để ý cậu… Hách Tể, tớ thích cậu!”.

 

Hách Tể vậy mà lại bị tỏ tỉnh trắng trợn như vậy, ngay cả chính y cũng cảm thấy ngạc nhiên, dù sao bản thân ở trong trường không phải nhân vật nổi trội gì, ngay cả các hoạt động ngoại khóa cũng không có tham gia, vậy mà lại được tỏ tình, đã thế còn là một nữ sinh chưa từng gặp qua.

 

Chiều cao cũng không tệ, mái tóc nâu được buộc thành đuôi ngựa, dáng vẻ lúc đỏ mặt cũng rất đáng yêu…

 

“Tớ là Du Hi ở lớp bốn, nếu như cậu… Cũng có chút thích tớ… Tớ sẽ rất vui!” Cô gái nói xong liền quay đầu đi chạy mất, ngay cả banh cũng không có lấy lại.

 

Hách Tể im lặng nhặt banh lên.

 

[ Hôm khác… Sẽ mang banh trả lại cho cô ấy vậy].

 

 

“Hách Tể!” Nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, sau đó tay đã bị bắt lấy.

 

“Này, giờ cậu trốn không thoát được đâu!” Người nọ lộ ra vẻ mặt đắc ý lè lưỡi ra, đúng là Đông Hải mà y thích nhất.

 

Tay bị cầm cũng không dám cử động, hơn nữa Đông Hải cũng nắm rất chặt.

Phải đợi Đông Hải lên tiếng trước ư? Hay là bản thân lên tiếng trước…

 

 

Bản thân lên tiếng trước… Cảm giác lại có điểm đáng sợ, nhưng mà hai người không nói cái gì, không khí cũng rất kỳ lạ.

 

“Hách Tể…”.

 

“À… Là…” Đông Hải đột nhiên lên tiếng gọi mình khiến cho bản thân bị dọa muốn nhảy dựng lên.

 

“Tớ vừa mới, nhìn thấy tất cả rồi, cậu cũng được tỏ tình hả?”.

 

“À à… Uh…”.

 

“Vậy cậu thích cô ấy sao?” Đông Hải ngẩng đầu nhìn Hách Tể so với mình có phần cao hơn một chút, đôi mắt long lanh nước giống như không cho phép Hách Tể nói dối.

 

“Không ghét, cũng không thích…”.

 

“Sao cậu vẫn cầm banh của cô ấy.” Đông Hải chỉ vào trái banh đang cầm ở trên tay kia.

 

“Á… Đang định trả lại cho cô ấy.”.

 

“Thôi nào, không phải là muốn mượn cớ trả banh để đi tìm cô ấy chứ.” Âm điệu của Đông Hải có phần nâng cao nhưng thật ra có chút chua xót.

 

“Không có, tớ đã có người thích.”.

 

“Cậu không thích tớ sao?” Đông Hải buông tay Hách Tể ra, cảm giác có chút khổ sở.

 

“Hách Tể, tớ thích cậu, cậu không nói chuyện với tớ, không cùng tớ đi về nhà tớ rất buồn, có phải tớ đã làm chuyện gì khiến cậu tức giận không?” Đông Hải sẽ không bao giờ che giấu chính mình, hơn nữa đối với Hách Tể cậu càng dễ dàng nói ra những điều trong lòng mình, không cần suy nghĩ nhiều mà cứ thế nói ra những điều trong lòng mình, cậu cũng không biết vì sao, nhưng mà cậu đối với Hách Tể cứ như vậy.

 

“Tớ không phải không thích cậu…”.

 

“Vậy vì sao hai ngày rồi cậu không thèm để ý tới tớ? Tớ đã làm sai cái gì thì nói cho tớ biết đi!” Đông Hải cả mặt tràn ngập ủy khuất nhìn Hách Tể khiến y rất là đau lòng, Hách Tể có những chuyện cất giấu ở trong lòng cũng đành phải đầu hàng.

 

 

“Cậu không có làm sai cái gì, là tại tớ… Bụng dạ thật hẹp hòi. Tớ không thích cậu với Ngân Hách đi gần vui vẻ như vậy, không thích cậu có chuyện gì cũng vui vẻ nói với hắn.”.

 

“Hách Tể, không nên tức giận…” Đông Hải không biết nên làm sao cho Hách Tể biết chuyện hôn môi của cậu với Ngân Hách.

 

“Không, hiện tại đã nói rõ, trong lòng tớ cũng tốt hơn nhiều, Đông Hải, nếu như cậu thích Ngân Hách tớ cũng không tức giận.”.

 

“Tớ cũng thích cậu mà, thực ra, là bởi vì vì… Hách Tể không nên tức giận nha, bởi vì tớ với Ngân Hách đã hôn môi…”.

 

 

“…………………”.

 

“Hách Tể, không nên tức giận nha…” Đông Hải sợ Hách Tể tức giận, lại vội vã nắm lấy tay Hách Tể.

 

Thực ra Hách Tể nghe được cũng có chút bị dọa, nhưng mà thấy Đông Hải sợ bản thân tức giận không phải như vậy đã chứng tỏ trong lòng cậu cũng có chính mình sao? Hơn nữa cậu ấy cũng nói với mình.

 

Nhưng mà Hách Tể vẫn giả vờ như rất tức giận, khiến cho Đông Hải càng bối rối.

 

“… Hách Tể… Không nên tức giận nữa…” Nhìn Hách Tể quay đầu đi, Đông Hải càng nắm chặt tay Hách Tể, không để cho y rời khỏi.

 

“Đông Hải, nếu tớ tức giận thì làm sao bây giờ.”.

 

“Tớ… Tớ…” Đông Hải đang cố gắng nghĩ nên phải làm sao, nhưng mà cậu cũng không biết.

 

Hách Tể kéo Đông Hải vào một ngõ tối bên cạnh, để cậu dựa sát vào tường nhìn mình.

 

“Đông Hải nên làm sao bây giờ chứ? Tớ rất tức giận…” Một tay chống lên vách tường nhìn Đông Hải, Hách Tể giả vờ như một kẻ xấu nhìn Đông Hải.

 

Lần đầu tiên thấy Hách Tể như vậy, nên nói thế nào, Hách Tể bình thường luôn bình tĩnh, còn có một chút ngốc nghếch, Hách Tể như lúc này cậu chưa từng thấy qua, Hách Tể hình như thực sự rất tức giận.

 

“Thực sự nếu như rất tức giận… Thì đánh tớ đi…” Đông Hải nhắm mắt lại, cậu nghĩ, nếu như đánh cậu có thể khiến Hách Tể hết tức giận, thì dù bị đánh cũng không sao.

 

Nhìn bộ dạng nhắm mắt của Đông Hải khiến cho Hách Tể nở nụ cười, Đông Hải sao lại đáng yêu như vậy chứ? Đông Hải bối rối nghĩ làm thế nào để ngăn mình tức giận như vậy thực sự rất đáng yêu, dáng vẻ Đông Hải mặc cho người khác trừng phạt mình lúc này càng đáng yêu hơn.

 

“Vậy tớ đánh à, Đông Hải, rất nhanh.”.

 

“Ừ… Được!”.

 

Nhưng chỗ Hách Tể nhắm tới không phải khuôn mặt Đông Hải, mà là đôi môi mọng nước đỏ hồng của cậu.

 

[ Lý Ngân Hách đáng ghét, vậy mà lại nhanh hơn ta một bước cướp đi nụ hôn đầu của Đông Hải…].

 

Nhưng chỉ cần có thể thưởng thức Đông Hải, là tốt rồi…

 

Bao trọn lấy đôi môi Đông Hải, cậu kinh ngạc mà mở miệng ra khiến y càng dễ dàng xâm nhập vào trong, đầu lưỡi của Đông Hải cũng nho nhỏ, mềm mềm, khiến cho y dây dưa không buông, đầu lưỡi quét qua hàm răng của cậu, rồi lại gặm cắm đôi môi non mềm kia, quả nhiên là rất ngon miệng giống hệt như Hách Tể đã tưởng tượng.

 

“Hách… Hách Tể…” Đông Hải tìm khoảng trống để nói chuyện, nhưng Hách Tể lập tức khiến cậu phải ngừng lại.

 

“Chuyên tâm cảm thụ…” Hách Tể một tay ôm chặt thắt lưng thon nhỏ của Đông Hải, Đông Hải hơi cong đầu gối lại, càng làm cho Hách Tể có dịp ôm lấy cậu, tiếp theo lại tiếp tục chơi đùa với đầu lưỡi của Đông Hải, mãi đến khi cậu không còn sức lực mà ôm lấy chính mình mới bằng lòng bỏ qua.

 

“Tớ với Ngân Hách, kỹ thuật hôn của ai tốt hơn?” Nhìn Đông Hải bị mình hôn đến mức thở hổn hển, y dùng tay nắm lấy cầm của Đông Hải, một khuôn mặt thỏa mãn nhìn cậu.

 

Đông Hải chỉ đỏ bừng mặt không có nói chuyện, nhưng Hách Tể nghĩ thầm nhất định là mình đi, lần nữa nắm lấy tay Đông Hải đi về phía đường đi về nhà mình, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tất cả phiền não giống như khói thuốc hoàn toàn tiêu tan.

 

Trong khi Đông Hải hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn vừa rồi, không có suy nghĩ gì, chỉ đi theo bước chân của Hách Tể.

 

Lúc hai người đi tới cổng của tòa nhà, nhìn thấy Ngân Hách đang sốt ruột đi tới đi lui, mãi đến khi nhìn thấy hai người họ mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

 

 

“Đông Hải! Cuối cùng cậu đã về! Tớ gọi điện thoại mà cậu không có nghe, làm tớ lo lắng chết được.” Ngân Hách lập tức đi tới xem Đông Hải, nhưng Đông Hải vẫn là dáng vẻ hoảng thần.

 

“… Hả? Tớ không thấy…” Đông Hải mất hơn một giây mới tiêu hóa hết lời nói của Ngân Hách, quay về phía hắn chậm mất nửa nhịp.

 

Ngân Hách nhìn thấy bộ dạng đỏ bừng mặt của Đông Hải, còn có dáng vẻ khoan khoái, tâm tình vui sướng của Hách Tể, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

 

Sau khi đi thang máy lên nhà, Đông Hải đi vào nhà, ngay cả nói tạm biệt với hai người cũng không dám nhìn Hách Tể.

 

 

Trái lại Hách Tể rất vui vẻ đi vào nhà mình, Ngân Hách quả nhiên không tốt bằng mình, ha ha ha.

 

 

“Rốt cuộc ngươi đã làm gì Đông Hải?” Ngân Hách bắt đầu chất vấn Hách Tể.

 

“Chính ngươi cũng không nói cho ta biết ngươi đã làm gì, nhưng mà chuyện ta làm so với ngươi làm đều giống nhau mà thôi.”.

 

Ngân Hách tức giận nhìn Hách Tể đi vào phòng, cái gì cũng không thể phản bác lại, đúng vậy là hắn cướp đi nụ hôn đầu của Đông Hải trước, nhưng mà dáng vẻ giống như rất hưởng thụ vừa rồi của Đông Hải, không lẽ kỹ thuật của mình không tốt bằng Hách Tể sao?.

 

Chẳng lẽ phương pháp Hy Triệt ca dạy không đúng? Ngân Hách cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện hỏi Hy Triệt.

Coi như là lần đầu tiên, nhưng bằng khả năng học tập của Ngân Hách ta, phải biết rằng sẽ không quá kém đi! Ngân Hách không tin kỹ thuật hôn của mình so với Hách Tể kém hơn.

 

Còn Hách Tể sau khi vào phòng cũng gọi điện cho Hy Triệt, chỉ có thể nói thực sự đã giúp y một đại ân.

 

Một khởi đầu tốt là một nửa thành công, trong thời gian này, Đông Hải nhất định yêu mình.

 

Hách Tể đem sự tiến công này thu hồi, không để cho Ngân Hách phát hiện, nghĩ đến vẻ mặt hưởng thụ của Đông Hải ngày hôm nay, lại khiến cho Hách Tể không tự giác mà nở nụ cười.

 

 

-HẾT CHƯƠNG 3-

[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu

[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu

Tác giả: Takayakora

 Dịch: QT

Editor: Seka

Thể loại: Ngọt, H, 3P (Ngân Hách, Hách Tể, Đông Hải)

Tình trạng bản gốc: Hoàn (18 chương + 3 phiên ngoại)

Tình trạng bản dịch: Hoàn

BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, THỈNH KO MANG ĐI BẤT KỲ ĐÂU

Lưu ý: những chương chữ đỏ là những chương có H sẽ được set pass, gợi ý pass nằm tại trang PASS

 

►MỤC LỤC◄

tumblr_mz4tjwBlfB1sxp90po1_500

                                         gif_icon069 Chương 1 gif_icon069

 

                              gif_icon069 Chương 2 gif_icon069 Chương 3 gif_icon069

 

                gif_icon069 Chương 4 gif_icon069 Chương 5 gif_icon069 Chương 6 gif_icon069

 

gif_icon069 Chương 7 gif_icon069 Chương 8 gif_icon069 Chương 9 gif_icon069 Chương 10 gif_icon069

 

22fbab543b02

 

gif_icon069 Chương 11 gif_icon069 Chương 12 gif_icon069 Chương 13 gif_icon069 Chương 14 gif_icon069

 

            gif_icon069 Chương 15 gif_icon069 Chương 16 gif_icon069 Chương 17 gif_icon069

 

                                       gif_icon069 Chương 18 gif_icon069

 

 

—»CHÍNH VĂN HOÀN«—

Hách Tể phiên ngoại

 yeu-hoa-dep

Ngân Hách phiên ngoại

 yeu-hoa-dep

Đông Hải phiên ngoại

 yeu-hoa-dep

                       huourunTOÀN VĂN HOÀNhuourun