[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu – Chương 5

~ Chương 5 ~

 

Editor: Seka

.

.

.

Đông Hải cảm thấy bản thân càng lúc càng kỳ lạ, nhìn thấy hai người bọn Ngân Hách và Hách Tể sẽ không tự giác mà đỏ mặt, còn vì tại sao thì chính cậu cũng không biết.

 

 

Ở nhà hai anh em bọn họ uống nước nói chuyện, Đông Hải nhịn không được mà nhìn dáng vẻ lúc hai người uống nước, nhìn rất chuyên tâm, gần như muốn nghẹt thở.

 

 

Đôi lúc ở trường nhìn thấy hai người họ đi ngang qua lớp mình, cũng sẽ nhìn tới ngẩn người mất hồn, Tào Khuê Hiền nhìn thấy chịu không được.

 

“Này, nước miếng chảy hết ra rồi kia.” Khuê Hiền ra sức đánh lên đầu cái người ngồi trước mình đang nhìn chằm chằm vào bọn Ngân Hách và Hách Tể đang đi ngang qua, mặc dù bọn hắn là vừa đi vừa cãi nhau.

 

Bị đánh mới cảm giác được bản thân bị hớ, Đông Hải mới ngồi dậy.

 

“Xì, chỉ là hai con hầu tử có cái gì đẹp chứ.”.

 

Đông Hải bĩu môi không biết nên cãi lại thế nào, dù cãi lại thế nào, Khuê Hiền nhất định sẽ nói ra những điều còn ác độc hơn.

.

.

.

.

.

Gần đây Đông Hải cảm thấy Ngân Hách và Hách Tể càng lúc càng đẹp trai.

 

 

Mái tóc đỏ của Ngân Hách, không biết tại sao lại càng thu hút cậu, đôi khi nhìn thấy sẽ khiến cho trái tim đập chậm một nhịp.

 

 

Tóc của Hách Tể thì có phần ngắn hơn trước đây một chút, Hách Tể so với Ngân Hách có phần không giống nhau, luôn luôn ôn nhu giống như nước, có cảm giác giống như có làm sai bất kỳ chuyện gì Hách Tể cũng sẽ bao dung.

 

 

Đông Hải cảm thấy bản thân rất tham lam, nhưng mà lại không thể áp chế những suy nghĩ miên man đó xuống được.

 

 

 

~ oOo ~

 

“Đông Hải, tuần này có rảnh không? Duẫn Chân muốn mở party mừng sinh nhật, chúng ta cùng đi đi.” Ngân Hách là vì ngày hôm qua ở trong lớp, Duẫn Chân hỏi hắn có muốn tới bữa tiệc sinh nhật của mình hay không, Ngân Hách muốn từ chối, nhưng cô nói có thể mang Đông Hải theo, trải qua quá trình bám dai như đỉa của Duẫn Chân, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

 

“Hai người chúng ta thôi? Hách Tể không đi sao?”.

 

“Hách Tể với cô ấy không quen nhau, kêu nó canh nhà đi ha ha ha.”.

 

“Nhưng mà…” Đông Hải nghĩ đến chuyện trước đây hắn từng cùng Duẫn Chân hôn môi, trong lòng còn có chút khó chịu.

 

“Tớ với Duẫn Chân thực sự không có cái gì!” Mặc dù sau đó Duẫn Chân có tìm hắn rủ đi chơi, hay mời hắn ăn gì đó, nhưng Ngân Hách đều từ chối. Hắn đối với Duẫn Chân thật không có chút hứng thú nào, cũng không muốn cô hiểu lầm hắn điều gì.

 

“Nếu đã là sinh nhật của cô ấy, vậy chúng ta đi chúc mừng cô ấy đi, tiện thể mua món quà tặng cho cô ấy.”.

 

Đông Hải đồng ý đi, cũng hẹn Ngân Hách cùng đi chọn quà trước đó vài ngày.

.

.

.

.

.

Đông Hải mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh mà cậu thích nhất, còn có chiếc quần slim màu đen, mái tóc hơi quăn đội thêm mũ, còn Ngân Hách thì mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chiếc áo khoác màu đen, quần cũng là màu đen giống của Đông Hải, hai người sau khi sửa soạn quần áo xong xuôi thì cùng đi dạo phố tìm mua quà cho Duẫn Chân.

 

“Hách Tể hôm nay đi đâu vậy?”.

 

“Hình như đi tìm bạn bè để học nhóm.” Ngân Hách vô tâm trả lời.

 

“Vậy…” Đông Hải gửi tin nhắn cho Hách Tể nói cho y biết hôm nay cậu với Ngân Hách cùng đi mua quà.

 

[Hách Tể, tớ với Ngân Hách đi mua quà, lúc về có muốn mua cái gì cho cậu không ^^]

 

Sau khi gửi xong, Ngân Hách nhìn thấy hỏi: “Đông Hải, sao vậy?”.

 

“Không có gì, ha ha ha.” Đông Hải ôm lấy cánh tay của Ngân Hách, Ngân Hách cũng hài lòng không có hỏi nhiều.

 

“Muốn mua gì tặng cho Duẫn Chân vậy?” Hai người đi vào cửa hàng quần áo, nhưng mà cũng không biết Duẫn Chân thích quần áo theo phong cách nào.

 

Muốn mua quần cũng sợ không đúng kích cỡ, muốn mua phụ kiện, cũng không biết Duẫn Chân có thích hay không.

 

 

Sau cùng hai người đều cảm thấy mua quần áo là không có khả năng, thế là bèn đi qua cửa hàng trang sức.

 

 

Tới một cửa hàng trang sức nho nhỏ, thoạt nhìn không cao cấp cho lắm, nhưng cách bày trí rất có phong cách.

 

“Ngân Hách, mau nhìn xem, đồ trong cửa hàng này thật đặc biệt nha!” Đông Hải nhìn mọi thứ trong tiệm đầy ngạc nhiên giống như vừa tìm thấy báu vật.

 

Ngân Hách mặc kệ cho cậu đi xem, bản thân cũng tùy ý đi xem một chút, nhìn xem có thứ gì hợp với Duẫn Chân hay không.

 

 

Sau khi Ngân Hách phát hiện một chiếc vòng cổ gắn đá quý, tao nhã mà không mất khí chất, sẽ rất thích hợp với Đông Hải đi…

 

 

Kỳ lạ, không phải muốn chọn quà cho Duẫn Chân sao?.

 

“Muốn tìm quà tặng cho bạn gái sao?” Một người phụ nữ có khí chất tiến lại gần Ngân Hách, thoạt nhìn cũng biết là chủ tiệm.

 

“À… Không,” Ngân Hách vẫn chưa nói xong, chủ tiệm giống như đã hiểu lầm Đông Hải là bạn gái của Ngân Hách.

 

“Bạn gái thật là dễ thương, sợi dây chuyền này rất hợp với cậu ấy đấy, không bằng đưa cho cậu ấy xem thử xem sao?”.

 

Nữ chủ tiệm mới vừa nói xong, Đông Hải liền chú ý với sợi dây chuyền bằng đá quý trên tay bọn họ, không có nghe thấy những lời nữ chủ tiệm vừa nói.

 

“Sợi dây chuyền này thật đẹp nha! Ngân Hách.”.

 

“Có muốn mang thử không?” Nữ chủ tiệm cười nói, Đông Hải gật đầu, tay ra hiệu Ngân Hách giúp Đông Hải cài vào.

 

Khoảnh khắc giúp Đông Hải cài dây chuyện thật đẹp giống như một bức tranh vậy, sợi dây chuyền bằng đá quý ở trên người Đông Hải càng lộ ra vẻ sáng chói, lấp lánh giống như ánh sáng của kim cương vậy.

 

“Thật xinh đẹp…” Đông Hải nhìn vào chiếc gương trong tiệm, sợi dây chuyền đang mang trên người càng tăng thêm vẻ rực rỡ.

 

“Thực sự rất thích hợp với cậu đấy! Chàng trai, bạn gái của cậu mang nó trở nên thật là đẹp mắt, đặc biệt giảm giá cho cậu vậy.”.

 

“Cái gì? Tôi không phải…” Đông Hải lúc này mới phát hiện hiểu lầm lớn, muốn phủ nhận, Ngân Hách kéo tay cậu lại. “Cảm ơn bà chủ! Cái này mua tặng cho bạn gái tôi mang quả thật rất thích hợp.”.

 

Ra khỏi tiệm, Đông Hải có chút tức giận mà bỉu môi, Ngân Hách thấy vậy lại ôm lấy tay cậu. “Thế nào nữa? Đừng giận tớ mà.”.

 

“Tớ không giống con gái đâu!”.

 

“Như vậy mới có thể được giảm giá chứ, hơn nữa Đông Hải mang nó cũng trở nên đẹp như vậy, sẽ tặng cho cậu đi, chúng ta chọn món quà khác vậy.”.

 

Ngẫm lại lời của Ngân Hách cũng có lý, nhưng mà như vậy mà nhận quà của Ngân Hách làm cho cậu rất ngượng ngùng.

 

“Nhưng tớ không thể tự nhiên nhận quà của cậu như vậy không tốt đi.”.

 

“Vậy cậu tặng lại cho tớ cái gì coi như đáp lễ đi?” Tay Ngân Hách lại càng siết chặt, thú vị nhìn Đông Hải.

 

“Trên người tớ chỉ có chừng này tiền.” Đông Hải cúi đầu đem tiền trong bóp mình ra đếm.

 

“Chỉ có nhiêu đây…” Đông Hải cầm toàn bộ tài sản của mình, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Ngân Hách, rồi một nụ hôn tiến đến.

 

Chỉ là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn điểm nước, mặc dù Đông Hải ngẩn ngơ mà mở miệng ra, nhưng Ngân Hách vẫn không định tiến vào, không muốn đem tình cảm đẩy quá nhanh cũng khiến Đông Hải hiểu.

 

“Như vậy thì đủ rồi.” Ngân Hách giống như vừa được sức sống trọn vẹn, rời khỏi môi Đông Hải, cười càng thêm phần rạng rỡ.

 

“Căn bản là cậu lừa tớ!” Đông Hải chìa tay đánh lên đầu Ngân Hách, nhưng đối với hắn mà nói hoàn toàn không có chút đau đớn nào.

 

Sau khi hai người chọn được một sợi dây chuyền bằng thạch anh đơn giản để làm quà cho Duẫn Chân, sau đó cùng nhau đi về nhà.

                             

 

 

~ oOo ~

 

Qua vài ngày, cuối cùng cũng là sinh nhật của Duẫn Chân, Đông Hải so với trang phục ngày thường càng chuyên tâm chọn lựa hơn, bởi vì thường mặc quần áo kẻ sọc, hôm nay cậu muốn mặc thứ gì đó khác một chút, chọn một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chiếc áo khoác ngắn màu xanh, quần cũng chọn quần màu trắng, thoạt nhìn rất đơn thuần.

 

 

 

“Xém nữa quên thứ này!” Đông Hải đem sợi dây chuyền Ngân Hách tặng mình ngày đó đeo vào, mới cảm thấy hoàn chỉnh.

 

Đông Hải sau khi sửa soạn tốt mới sang nhà bên cạnh bấm chuông, không ngờ lại là Hách Tể ra mở cửa, Hách Tể để Đông Hải đi vào phòng khách.

 

“Ngân Hách đang thay đồ, có lẽ phải chờ một chút.” Y bưng một ly trà ra mời Đông Hải, nói.

 

“Hách Tể không đi cùng bọn tớ sao?”.

 

“Tớ không quen Duẫn Chân, không tiện đi.”.

 

“Đi cùng bọn tớ đi mà ~ Cậu không đi tớ sẽ rất nhàm chán.”.

 

“Có Ngân Hách mà, ngoan đi.”.

 

Thực ra Hách Tể cũng muốn đi, nhưng mà y sợ cảnh tượng sẽ rất ngượng ngùng, chủ buổi tiệc không mời lại tự đến.

 

 

Nhưng mà lại rất lo lắng khi chỉ có mỗi mình Ngân Hách và Đông Hải…

 

 

Quên đi, thách Ngân Hách cũng không dám làm cái gì à… Nhất định.

 

 

 

“Đông Hải, tớ xong rồi, chúng ta đi thôi.” Ngân Hách từ trong phòng đi ra, mặc một chiếc áo vest màu đen cổ chữ V, lộ ra phần ngực đã qua huấn luyện, chiếc quần dài cũng là màu đen, khiến cho đôi chân có phần dài thêm, Ngân Hách đi tới cửa mang đôi giày quân đội màu đen, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú đẹp trai.

 

“Hách Tể, chúng tớ đi nha.”.

 

“Ừ, Ngân Hách, chăm sóc Đông Hải cẩn thận.”.

 

“Yên tâm, sẽ chăm sóc cậu ấy cẩn thận.” Ngân Hách ôm lấy vai Đông Hải kéo về phía người mình, thoạt nhìn giống như hắn có được Đông Hải.

 

Hách Tể nhìn hai người rời đi, nhưng mà lại là ánh mắt khó chịu nhìn theo.

 

 

 

~ oOo ~

 

Đông Hải cùng Ngân Hách cười nói cùng đi tới bữa tiệc sinh nhật của Duẫn Chân, hóa ra Duẫn Chân là một cô gái nhà giàu, khung cảnh sang trọng làm bọn họ có chút không ngờ, những người bạn học cũ của Ngân Hách cùng những người bạn học hiện tại đã sớm tới bắt đầu mở nhạc, Ngân Hách cũng lôi kéo Đông Hải đi tìm bọn họ.

 

 

Trong lớp Ngân Hách có vài người không nhận ra Đông Hải, Ngân Hách liền giới thiệu một chút.

 

“Đây là bạn thân của tớ, Lý Đông Hải.”.

 

“Xin chào mọi người.” Đông Hải lịch sự cúi đầu chào hỏi mọi người.

 

“Lý Đông Hải ban A, ban A đều là học sinh ưu tú nha, Lý Ngân Hách  ngốc như vậy làm sao lại quen với người thông minh như vậy hả!” Bạn học cùng lớp Ngân Hách đều chọc hắn, mọi người đều cười ra tiếng.

 

“Hừ, chúng ta không phải cùng lớp sao, chỉ số IQ của chúng ta đều giống nhau thôi!” Ngân Hách khó chịu đánh người nọ một đấm, sau đó bản thân cũng cười vui vẻ.

 

Sau khi cùng mọi người nói chuyện một hồi, Đông Hải cũng thấy đói bụng.

 

“Ngân Hách, tớ đói bụng, có thể ăn không?” Đông Hải nhìn bữa tiệc lớn trước mặt nước miếng cũng muốn chảy, chỉ mong muốn có thể lập tức khởi động.

 

“À, ăn đi, ăn chút gì đi.” Ngân Hách cầm lấy một chiếc đĩa sứ màu trắng bên cạnh, gắp lấy những món Đông Hải thích ăn, phần lớn toàn là hải sản.

 

“Tớ bắt đầu đây!” Lúc này Đông Hải nhìn thấy mỹ thực, lại thấy Ngân Hách vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho mình, liền bắt đầu thưởng thức, Ngân Hách cũng muốn ăn một chút gì đó, nhìn Đông Hải ăn thì cảm thấy thỏa mãn.

 

Không biết là Đông Hải đói đến mức ăn, ăn giống như ma đói vậy, bị nghẹn, cậu vỗ trước ngực, phát ra âm thanh khổ sở.

 

“Khụ khụ… Khụ…” Ngân Hách vội vã lấy một ly nước chanh cho Đông Hải uống, Đông Hải vội vàng uống hết phân nửa, hô hấp mới lại bắt đầu khôi phục lại, Ngân Hách nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, để cho cậu hô hấp càng dễ.

 

“Kêu cậu đừng ăn nhanh như vậy, nghẹn chết rồi sao.” Rõ ràng là quở trách, nhưng giọng điệu lại quá sức ôn nhu.

 

“Bởi vì ăn rất ngoan mà…” Đông Hải trề môi không chịu, còn một chút sốt dính ở khóe miệng.

 

“Nhìn xem, ăn đến mức khóe miệng cũng bị dính, tiểu hài tử dơ bẩn.” Ngân Hách sủng nịch dùng ngón tay lau đi vết sốt dính ở khóe miệng Đông Hải, liếm một chút, thưởng thức mùi vị.

 

Hành động như vậy khiến cho Đông Hải có chút mê loạn, tránh đi ánh mắt của Ngân Hách.

.

.

.

.

.

“Định trốn sao, Ngân Hách, sao lại uống nước chanh hả.” Là giọng bạn học cùng lớp của Ngân Hách, Ngân Hách giờ mới chú ý tới trên tay đang cầm ly nước chanh vừa mới đưa cho Đông Hải uống.

 

“Hôm nay là sinh nhật của Duẫn Chân, đương nhiên phải uống rượu à!” Ngươi nọ lấy hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ đi ngang qua đó, đưa cho Đông Hải và Ngân Hách.

 

Ngân Hách trước đây đã từng thử qua rượu, hôm nay phá giới cũng không có sao.

 

 

Ngân Hách uống cạn một hơi, người bên cạnh hoan hô, lại lấy một ly, Ngân Hách lầm bầm hai tiếng, rồi cầm ly rượu uống cạn.

 

 

Đông Hải là lần đầu tiên uống rượu, không biết là mùi vị gì, ngửi mùi, có chút khó chịu, màu đỏ có chút đáng sợ.

 

“Đông Hải, không biết uống thì đừng uống.”.

 

“Không cần! Tớ sẽ uống!” Đông Hải không phục cũng uống hết ly rượu trên tay, uống xong chỉ cảm thấy rất đắng, khoang miệng đều là mùi vị đó.

 

“Eh…” Đông Hải cảm thấy rất khó uống nôn đầu lưỡi ra, Ngân Hách cười nhẹ.

 

Nhìn Ngân Hách cười Đông Hải lại càng tức giận, lần đầu tiên cậu uống rượu nha! Khó uống như vậy, còn cười cậu.

 

 

Đông Hải mới vừa chuẩn bị tức giận với Ngân Hách, thọ tinh của ngày hôm nay Duẫn Chân liền xuất hiện trước mặt Ngân Hách, mặc một chiếc đầm khoét cổ thấp màu phấn hồng, còn có giày cao gót da bóng, cũng thật có khí chất của đại tiểu thư.

 

“Đông Hải, Ngân Hách, cảm ơn hai cậu đã tới chúc mừng sinh nhật tớ.” Tuy Duẫn Chân nói tên hai người, nhưng chỉ nhìn mình Ngân Hách.

 

“Sinh nhật vui vẻ, đây… Quà, mong cậu thích.” Ngân Hách không nghĩ tới nhà Duẫn Chân không phải loại có tiền bình thường, quà tặng bình thường như vậy không biết cô có thích không.

 

Duẫn Chân cũng không nghĩ tới Ngân Hách sẽ tặng quà, nhưng chỉ cần là Ngân Hách tặng bản thân rất vui mừng.

 

“Ngân Hách… Cảm ơn cậu, hôm nay là sinh nhật tớ, nhảy với tớ một điệu được chứ? Nghe nói cậu nhảy rất giỏi.” Duẫn Chân chìa một tay ra, mời Ngân Hách nhảy. Ngân Hách nghĩ tới quan hệ trước đây với Duẫn Chân, nhưng hắn cũng không thể làm ẩu được, nhưng mà hắn thực sự không thích Duẫn Chân, hôm nay lại là sinh nhật của cô, chuyện để cô cao hứng một chút, Ngân Hách là làm được.

 

Ngân Hách chìa tay nắm lấy tay Duẫn Chân, quay đầu lại muốn cho Đông Hải biết hắn đi ra sàn nhảy một chút sẽ trở về, nhưng lại không thấy bóng dáng Đông Hải đâu.

 

 

Đông Hải đi đâu rồi? Ngân Hách muốn tìm Đông Hải, nhưng Duẫn Chân đã bước về phía sàn nhảy.

 

 

Có lẽ lại đi tìm gì ăn rồi! Ngân Hách buộc lòng thôi miên bản thân, dự định nhảy xong một bài sẽ trở về tìm Đông Hải.

 

 

 

~ oOo ~

 

Đông Hải tâm tình không tốn đi loanh quanh nhà Duẫn Chân.

 

“Sắc mặt vừa nãy của Ngân Hách là cái gì vậy hả! Thoạt nhìn giống hệt hầu tử cực háo sắc! Hừ!”.

 

“Rõ ràng biết Duẫn Chân thích mình còn nhảy với cô ta! Đồ ngốc chết được Lý Ngân Hách, mong cho cậu đang nhảy thì bị té đi!”.

 

Đông Hải trong lòng dùng hết mọi từ ngữ mà mình biết chửi Ngân Hách một lần, nhìn hai người đi ra sàn nhảy, Đông Hải cảm thấy tâm tình rất tệ.

 

 

 

“Có muốn uống một ly rượu không?” Từ bên cạnh truyền đến một giọng nói xa lạ, Đông Hải nhìn về phía phát ra giọng nói kia, là một quầy bar nhỏ lộ thiên, là vì ngày hôm nay dùng để tiếp khách mà bố trí quầy bar này sao?.

 

Người pha rượu đem nhiều loại rượu khác nhau đổ vào ly, cái ly liền có nhiều màu sắc, thêm một chút hoa quả càng thêm thơm mát rõ rệt.

 

“Tôi là Nghệ Thanh, là người pha rượu được đặc biệt mời tới đây ngày hôm nay.” Người pha rượu tư xưng là Nghệ Thanh nói như vậy, hắn là người pha rượu được nhà Duẫn Chân mời tới đây ngày hôm nay, đối với từng người đến đây đều nói những lời như vậy, nhưng đối với thiếu niên trước mặt lại có chút tò mò, muốn pha chế chút rượu cho cậu.

 

“Xin hỏi cậu muốn uống loại rượu gì? Muốn nhiệt tình? Nóng bỏng? Băng lãnh? Hay quyến rũ?”.

 

“Tôi không muốn quá đắng!” Đông Hải đối với mấy từ này không hiểu, dùng những từ đó để miêu tả rượu thì nó sẽ có mùi vị gì hả? Cậu sợ đắng, chỉ cần không đắng thì đều có thể chấp nhận.

 

Nghệ Thanh cười cười, thật muốn đưa nước chanh cho cậu, cầm lấy sữa pha trộn với rượu whisky, tỉ lệ tuyệt diệu khiến cho màu sắc thoạt nhìn giống như món trà sữa ngon miệng.

 

Đưa cho Đông Hải, Đông Hải ngửi mùi hương ngọt ngào của sữa, cậu uống thử một ngụm, thật là ngọt! Chỉ có một chút cay đắng, nhưng gần như đã bị sữa át hết, hơn nữa vị cay đắng lại càng làm nổi bật vị thơm mát của sữa, Đông Hải lại tiếp tục uống, rất nhanh thì uống hết.

 

“Tôi muốn nữa!” Đông Hải đưa cái ly lại cho Nghệ Thanh.

 

“Lần này uống khác một chút đi, thay đổi khẩu vị.” Nghệ Thanh lấy nước chanh bỏ thêm chút rượu Vodka, rồi bỏ thêm một lát chanh để tăng hương vị cùng vẻ đẹp về mặt thị giác, đưa cho Đông Hải.

 

Đông Hải giống như một đứa trẻ uống một ngụm. Ly này tương đối đắng, nhưng mà cũng có vị ngọt, cậu cũng rất nhanh thì đã uống hết, hóa ra rượu pha chế so với rượu vang đỏ thì uống ngon hơn.

 

 

Đông Hải lại muốn Nghệ Thanh pha chế một loại khác cho mình, Nghệ Thanh có chút lo lắng Đông Hải sẽ bị say, mặc dù tỉ lệ rượu pha chế không có cao bằng rượu vang đỏ, nhưng mà uống nhiều cũng sẽ bị say.

 

 

Sau khi Nghệ Thanh không muốn Đông Hải ở bên cạnh ồn ào nên tiếp tục pha chế ly thứ ba đưa cho Đông Hải, Đông Hải đã bắt đầu say rượu mà nói chuyện lộn xộn.

 

“Các ngôi sao trên bầu trời, sao lại ở trước mặt hả… Nghệ Thanh…” Đông Hải bắt đầu nói mấy từ say rượu, bước chân cũng bắt đầu không ổn, Nghệ Thanh vội vàng dìu lấy cậu.

 

Sao lại cứ quay vòng vòng như thế chứ hả…

 

 

Nghệ Thanh không biết nên làm thế nào, bây giờ ngay cả người được đỡ là ai cũng không biết, chỉ biết cậu gọi là Đông Hải.

 

 

 

~ oOo ~

 

Đầu đau quá… Sau khi cùng Duẫn Chân nhảy hết một bản, lại bị đám hổ báo trong lớp học chộp tới uống rượu, ngay cả Duẫn Chân cũng chuốc hắn vài ly.

 

 

Vốn dĩ hắn còn cho rằng tửu lượng của bản thân rất tốt, hay bị chuốc hơn chục ly vẫn say, hắn sợ bản thân sẽ làm ra chuyện xấu hổ, thừa dịp vẫn còn ổn, nhanh chóng về nhà thôi.

 

 

Ngay lập tức tìm Đông Hải… Mau chóng trở về đi… Dù sao cũng đã nói chúc mừng sinh nhật vui vẻ…

 

 

Đông Hải… Ở đâu à…

 

 

Ngân Hách cố gắng giữ cho ý thức của mình minh mẫn, tìm Đông Hải, chậm rãi đi tới quầy bar lộ thiên Đông Hải vừa tới.

 

 

Đông Hải… Sao lại ở trong vòng tay người đàn ông khác? Ngân Hách đi lại gần nhìn, thật là Đông Hải, hắn dùng sức đẩy Nghệ Thanh ra, Nghệ Thanh giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.

 

“Cậu quen cậu ta? Mau dẫn cậu ta về đi thôi, cậu ta say.”.

 

“Đông Hải, say…” Hắn muốn ôm lấy Đông Hải, nhưng bản thân Ngân Hách cũng không có lực, Nghệ Thanh căn bản nhìn thấy rõ, trời ạ, hai người say.

 

“Ngân Hách ~ Sao cậu lại biến thành hầu tử rồi hả! Ha ha ha.”.

.

.

.

.

.

Nghệ Thanh thật vất vả mới giữ lấy được hai người họ, chân cũng muốn gãy, giúp họ gọi taxi, Ngân Hách sau khi nói địa chỉ, chiếc xe mới rời đi.

 

“Hai người này thực sự là huynh đệ đồng nạn!”.

 

 

 

~ oOo ~

 

“Ngân Hách ~~ Sao cậu cứ quay vòng vòng vậy ~ Không mệt sao?”.

 

“Đông Hải… Cậu say rồi…” Ngân Hách cũng muốn say, nhưng ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo hơn Đông Hải.

 

“Đông Hải, không nên làm loạn…” Sức lực để Ngân Hách ôm Đông Hải cũng gần như biến mất.

 

“Gió thật mát ~~ Thật thoải mái~” Đông Hải không thèm đếm xỉa Ngân Hách tiếp tục nổi điên, hiện tại Ngân Hách căn bản không có sức lực, trong nháy mắt mất đi trọng tâm, Ngân Hách ngã xuống trước vội ôm lấy Đông Hải, bản thân chạm đất đầu tiên.

 

“Á… Đau quá…”.

 

“Ngân Hách… Cậu… Thoạt nhìn rất đẹp trai nha… Đông Hải bò lên người Ngân Hách, nhìn Ngân Hách, nhéo nhéo khuôn mặt của hắn.

 

“Sao lại đẹp trai như vậy hả… Không được nhảy với Duẫn Chân… Tớ cũng muốn nhảy à…”.

 

“Ngân Hách… Miệng của cậu thơm quá đi…”.

 

Đông Hải ngửi lấy mùi rượu lưu lại trong miệng Ngân Hách, rõ ràng lúc này cậu rất ghét mùi rượu vang đỏ, lúc này cậu lại cảm thấy nó thật thơm mát.

 

 

Mơ màng mông lung, chỉ là muốn lại gần mùi hương đó, môi liền chạm vào.

 

 

-HẾT CHƯƠNG 5-

chap sau sẽ có 1 màn ‘ăn đậu hũ’ cấp độ cao của 2 đại hôi lang nha :v

5 bình luận về “[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu – Chương 5

  1. Ối giời ơi hồi bé Hải đã mê zai rồi, thấy 2 thằng hầu tử kia mà nước miếng chảy đầy miệng ý nhở =))))
    Đi sinh nhật uống cho say ta cùng làm chuyện bậy nào =)))) Hải á nha uống say rồi nhào vào Ngân Hách cưỡng hôn nha =))) có khi vì thế mà xảy ra chuyện không thể ngờ nha, thịt ngon dâng tới miệng lần này Ngân Hách được nhấm nháp chút ít rồi, hy vọng Hách Tể xuất hiện kịp thời thêm kịch tính :)))
    rất muốn biết cừu non Hải Hải bị 2 Lý hầu tự ăn đậu hũ thế nào :)) nghe từ cấp độ cao là thấy hừng hực khí thế rồi *phừng phừng* =)))

  2. Mong chờ đậu hũ quá. Chị có bán thì lẹ lẹ chút nha. Em muốn a :))
    Cơ mà k ngờ Ngân Hách lại có cơ hội trước Hách Tể a. Tuy chỉ là đậu hủ nhưng k phải nó rất ngon sao?! Hehe

  3. Hải say rượu thật mất hình tượng qus=)))) Ngân Hách suốt ngày bị chê là hầu tử mà vẫn có chị gái vừa xinh vừa giàu theo xong Hải ăn dấm lên sán thật đsng yêu quá=))))
    Cảm ơn cgị đã edit ạ

†:..__(¯`°¤.ღ(¯°•._ vận động bàn tay thôi nào.•°¯)ღ¤°´¯)__..:†