[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu – Chương 13

~ Chương 13 ~

Editor: Seka

.

.

.

Đông Hải sau vài ngày tịnh dưỡng tốt mới thật vất vả khôi phục cơ thể khỏe mạnh, hai người cũng tự biết làm có chút hơi quá, cho nên trong lòng đều cảm thấy áy náy, mấy ngày này cẩn thận chăm sóc Đông Hải, để cho Đông Hải gần như không cần cử động làm gì chỉ cần lên tiếng thì sẽ có người giúp cậu làm thay.

 

“Đông Hải, có muốn ăn gì hay không?” Ngay cả tới trường học cũng như vậy, Ngân Hách dịu dàng nói với Đông Hải.

 

“Không cần đâu, tớ no rồi.” Tuy nói vết thương của mình đã tốt rồi, nhưng Đông Hải cũng còn có một chút khó khăn, chính cậu cũng không biết vì sao, kỳ thật miệng vết thương tốt rồi cậu cũng không muốn mất đi sự chăm sóc tỉ mỉ của Ngân Hách và Hách Tể.

 

Hách Tể thì ở phía sau yên lặng đưa sữa dâu mà mình yêu thích cho cậu, Đông Hải nhìn hành động của Hách Tể khéo léo tiếp nhận, còn Hách Tể nhìn ánh mắt Đông Hải thì tràn ngập sự cưng chiều, hiểu lầm lúc trước đã được gỡ bỏ, coi như là cùng Ngân Hách cùng nhau bảo vệ Đông Hải y cũng bằng lòng.

 

“Này… Làm cho rõ đi đây là lớp học của ai vậy hả? Hai con khỉ kia.” Khuê Hiền ngồi bên cạnh Đông Hải không nhịn được mà lên tiếng, làm cái gì vậy hả, mấy ngày nay, hai con khỉ này hễ không có việc gì thì đều tới lớp, giống như người hầu thân cận của Đông Hải vậy, khăn mặt, đồ ăn, đồ uống gì đó đều mang bên mình, chỉ cần Đông Hải nói muốn ăn thì đưa đồ ăn thức uống, chảy mồ hôi thì đưa khăn, sau đó cả ngày cứ giống như ruồi nhặng ở bên cạnh Đông Hải hỏi này nọ, Khuê Hiền nhìn thấy cũng nhanh chóng cảm thấy phiền muốn chết.

 

“Đã tới giờ lên lớp rồi, mau trở về lớp mình đi!” Chuông vào lớp vang lên, Khuê Hiền giống như đang đuổi ruồi nhặng mà kêu hai người trở về, nhìn bọn hắn rời khỏi, tâm tình của Khuê Hiền mới giống như tốt lên một chút, “Thật là, ngày hôm qua tớ thức đêm chơi game mệt muốn chết, còn ở đây ồn ào như vậy.” Khuê Hiền sau khi thấy yên tĩnh rồi mới lấy áo khoác ra đắp lên người chuẩn bị đi ngủ.

 

“Khuê Hiền… Xin lỗi.” Đông Hải nhìn Khuê Hiền lên tiếng xin lỗi.

 

“Quên đi, cậu thích là tốt rồi, dù sao bọn hắn thoạt nhìn cũng không giống người xấu sẽ làm gì cậu.” Khuê Hiền trả lời Đông Hải, hắn cũng không phải tức giận, chỉ cần cần ngủ mà thôi, sau khi trả lời xong thì bắt đầu ngủ, giáo viên vào lớp cũng rất bất lực, dù sao thành tích của Khuê Hiền rất tốt, không nghe giảng cũng có thể đạt hạng nhất.

 

Nhẹ nhõm, Đông Hải biết rõ Khuê Hiền cũng là vì quan tâm mình, cậu dùng tay chống đầu bắt đầu suy nghĩ quan hệ của mình với Ngân Hách và Hách Tể.

 

 

Kết thúc tiết học, hôm nay Ngân Hách và Hách Tể cũng nhanh chóng xuất hiện ở cửa lớp Đông Hải, mà Ngân Hách còn mang dáng vẻ hưng phấn.

 

 

Không biết vì sao Ngân Hách lại hưng phấn như vậy, Đông Hải thu dọn xong đồ thì đi ra ngoài.

 

“Đông Hải, đưa cậu tới một chỗ.” Ngân Hách cao hứng nói, Hách Tể chỉ im lặng đi theo phía sau.

 

“Được.” Đông Hải gật đầu, đi theo bọn họ, chỗ đi tới càng lúc càng quen, không phải là phòng câu lạc bộ của Ngân Hách sao?.

 

“Thừa dịp các thành viên khác chưa tới, Đông Hải, tớ muốn tặng cậu một món quà.”.

 

Ngân Hách bấm mở nhạc đã chuẩn bị sẵn, là ca khúc mà Đông Hải thích nhất, Ngân Hách khéo léo nhảy lên sân khấu, cơ thể nhanh nhẹn khéo léo theo đúng từng nhịp, động tác không có chút cẩu thả nào, lực đạo lại có chút nhu hòa mềm mại, giữa sự nhu hòa mềm mại cũng có chút mạnh mẽ, ca khúc trữ tình nhẹ nhàng dưới những bước nhảy của Ngân Hách quả thực rất thú vị, vẻ mặt của hắn cũng như đang nhìn người mình yêu nhất, tới đoạn cuối của bài hát, Ngân Hách lấy ra một bó hoa bách hợp, khiến cho Đông Hải vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 

“Đông Hải, cậu ở trong lòng tớ, thuần khiết giống như hoa bách hợp vậy.”.

 

Đây là cách tỏ tình mà Ngân Hách đã chuẩn bị vì Đông Hải, mặc dù lần trước bởi vì cái này mà làm cho Đông Hải hiểu lầm, nhưng ít ra như vậy làm cho Ngân Hách biết được hóa ra Đông Hải cũng quan tâm hắn, bởi vậy hắn càng chăm chỉ triệt để ngày đêm luyện tập vũ đạo, bởi vì quan hệ thân mật với Đông Hải, cho nên Ngân Hách phải sửa lại thành nhảy đơn, nhưng vẫn xuất sắc, sự khéo léo được thêm vào lời tỏ tỉnh, không biết Đông Hải thích hay không thích.

 

 

Đông Hải tiếp nhận hoa hãy còn chìm đắm trong sự lãng mạn, Ngân Hách bề ngoài thoạt nhìn có chút xấu xa nhưng thực ra lại rất lãng mạn như vậy, vì mình mà suy nghĩ chuẩn bị nhiều thứ như vậy, khiến cho Đông Hải cảm động khẽ gật đầu, trong khi Hách Tể ở phía sau có chút suy nghĩ.

 

 

Kết thúc lời tỏ tình lãng mạn, Ngân Hách cùng Đông Hải và Hách Tể rời đi, vừa vặn lại bị đội trưởng câu lạc bộ vũ đạo nhìn thấy.

 

“Lý Ngân Hách, cậu mau đứng lại cho tôi, rút khỏi câu lạc bộ là thế nào!” Đội trưởng lớn giọng chỉ Ngân Hách.

 

“Là… Muốn rút khỏi câu lạc bộ.”.

 

“Không được! Tài năng của cậu tốt như vậy, sao có thể nói rút là rút!”.

 

Ngân Hách muốn rút khỏi câu lạc bộ là bởi vì trước đây đã khiến Đông Hải hiểu lầm, cho nên hắn quyết định dùng càng nhiều thời gian để ở bên cạnh Đông Hải, cho nên mới quyết định rút khỏi câu lạc bộ.

 

 

Còn Đông Hải cũng không nghĩ tới Ngân Hách sẽ rút khỏi câu lạc bộ, đội trưởng cũng nói tài năng của Ngân Hách tốt lắm, không nên rút khỏi câu lạc bộ à… Huống hồ cậu vẫn còn muốn nhìn Ngân Hách nhảy…

 

“Tóm lại cậu vào phòng trước cho tôi!” Đội trưởng kéo Ngân Hách đi vào trong câu lạc bộ, Ngân Hách muốn rời đi nhưng lại càng bị kéo vào bên trong.

 

Nhìn thấy tình huống này, Hách Tể vỗ vai Đông Hải. “Về nhà đi, tớ đưa cậu về.”

 

Lúc này người trong câu lạc bộ tới càng lúc càng nhiều, có một vài thành viên nữ nhìn thấy Ngân Hách liền hét lên.

 

“A, là Ngân Hách kìa! Lúc cậu ta nhảy thực sự rất đẹp trai nha.”.

 

“Trước đây lúc học trung học tớ cũng rất thích hắn, mái tóc đó là tự nhiên đi, thực sự rất đẹp trai à, lúc hắn gia nhập câu lạc bộ tớ như phát điên đi.”.

 

Đông Hải nghe cuộc đối thoại đó có chút kinh ngạc, hóa ra Ngân Hách lại được hoan nghênh như vậy à…

 

Trên đường về nhà Hách Tể cũng không có nói nhiều lời, nhưng y nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đông Hải, giống như cậu đang suy nghĩ gì đó.

 

“Có phải tớ… Cũng nên đi học cái gì hay không?”.

 

“Hách Tể, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?”.

 

“Không biết, tớ cảm thấy hình như bản thân thua Ngân Hách một khoảng rất lớn.”.

 

“Hách Tể cũng có điểm tốt của Hách Tể à, Hách Tể lúc nào cũng rất quan tâm tớ mà ~” Đông Hải giống như đang an ủi Hách Tể, còn sờ đầu Hách Tể có phần cao hơn mình, thoạt nhìn rất khôi hài, nhưng Hách Tể lại nở nụ cười, nụ cười dịu dàng kia khiến cho Đông Hải e thẹn mà rút tay về.

 

Cậu thích Ngân Hách luôn cố gắng muốn làm cậu cười.

 

 

Cậu thích dáng vẻ lúc nào cũng lặng lẽ mà bảo vệ mình của Hách Tể.

 

 

Về tới Lý gia, Đông Hải bỏ túi xách xuống, không biết vì sao sự vui sướng cứ tràn ngập trái tim cậu, còn không tự giác mà cười ra tiếng.

 

 

Đông Hải nhân lúc rảnh nhìn qua bài vở, đột nhiên mẹ Đông Hải gõ cửa phòng Đông Hải, sau khi vào còn rất vui mừng báo cho Đông Hải một tin tức.

 

“Đông Hải, Duẫn Hạo ca muốn dọn đến ở nhà chúng ta, có vui không?”.

 

“Dọn đến nhà chúng ta sao?”.

 

“Đúng vậy à, lớp của Duẫn Hạo sắp tốt nghiệp, muốn đến trường con làm giáo viên thực tập, có lẽ là khoảng một tháng thì phải, cho nên mẹ muốn muốn kêu cậu ấy ở nhà chúng ta, nếu không cậu ấy phải đi lại rất xa à ~”.

 

“Được được!” Đông Hải vui vẻ gật đầu, cậu muốn nhanh chóng được cùng Duẫn Hạo ca nói chuyện phiếm, lần trước cậu vẫn rất phiền não, cũng là nhờ Duẫn Hạo thay cậu giải quyết, bây giờ Duẫn Hạo đến ở chung, cậu đương nhiên rất vui.

 

Ngày nghỉ ngày hôm sau Duẫn Hạo liền dọn đến, mang theo một chút hành lý đơn giản của mình tới nhà Đông Hải, Đông Hải cũng rất vui, đưa Duẫn Hạo đến ở phòng cho khách ở nhà mình, còn vui vẻ nói chuyện với Duẫn Hạo.

 

“Duẫn Hạo ca, khi nào anh sẽ tới trường em vậy?”.

 

“À, sao lại nói giống như anh đến đó chơi vậy, anh là đến đó để hỗ trợ trong việc giảng dạy với thực tập, tiếng Anh của em có tốt không vậy, đừng nghĩ anh sẽ thiên vị à!”.

 

“Em thật ra là thầy giáo dạy phụ đạo đấy! Hóa ra Duẫn Hạo ca dạy tiếng Anh à, sao em nhớ trình độ tiếng Anh của Duẫn Hạo ca trước đây cũng không tốt lắm mà ta?” Đông Hải không cam lòng cãi lại, nhưng lại giống như một đứa trẻ rất đơn thuần.

 

“Tiểu quỷ này, lúc đi học phải gọi anh là thầy đấy!” Đánh khẽ Đông Hải một cái, hai người cùng cười rộ lên.

 

Mà bởi vì hiện tại Duẫn Hạo ở nhà Đông Hải, cho nên Đông Hải liền cùng Duẫn Hạo đi tới trường, Đông Hải còn muốn tìm Ngân Hách và Hách Tể đi chung.

 

“Duẫn Hạo ca, đợi em đi gọi hàng xóm của em cùng đi đã, cũng học chung trường với em, là… Là hai người lần trước em đã nói với anh.” Nói đến câu cuối Đông Hải có chút nhỏ giọng.

 

“À…” Duẫn Hạo nhớ tới phiền não lần trước Đông Hải nói với mình, nhưng trong lòng hắn lại có một ý nghĩ khác.

 

“Đông Hải, hôm nay trước hết đi cùng anh tới trường đi.”.

 

“Hả? Nhưng mà…” Không chờ Đông Hải nói xong, Duẫn Hạo liền kéo Đông Hải đi.

 

Tới trường Đông Hải cùng Duẫn Hạo chia ra, ngày hôm nay vừa vặn cũng có tiết tiếng Anh, Đông Hải nghĩ lát nữa sẽ gặp lại Duẫn Hạo, liền không có suy nghĩ nhiều mà đi vào phòng học.

 

 

Hôm nay Ngân Hách và Hách Tể cảm thấy nghi ngờ, không nghĩ tới Đông Hải đã tới trường trước, hai người đều muốn lát nữa tìm cậu, mà tiết học đầu tiên của lớp Ngân Hách lại chính là tiết tiếng Anh.

 

 

Còn Hách Tể thì lại là tiết thứ hai, thật không may trình độ tiếng Anh của hai người đều rất tệ, cho nên cũng cực kỳ ghét tiết tiếng Anh.

.

.

.

.

.

Trong tiết học thứ nhất, Ngân Hách liền chuẩn bị đi ngủ, mỗi lần đến tiết tiếng Anh đều là thời gian đi ngủ của hắn, bởi vì hắn thực sự rất ghét tiếng Anh.

 

 

Nhưng lúc giáo viên đi vào lớp thì trong lớp bắt đầu có tiếng ồn ào, hắn không vui mà ngẩng đầu lên, mới phát hiện giáo viên đã đổi người.

 

“Tôi là Trịnh Duẫn Hạo, giáo viên tiếng Anh của các bạn đang nghỉ phép, còn tôi là giáo viên thực tập thay thế thầy ấy.” Duẫn Hạo lên tiếng liền giải quyết hết nghi ngờ của mọi người, bất quá Ngân Hách nghe xong cũng chỉ tiếp tục ngủ, đối với giáo viên nam hắn không có chút hứng thú gì.

 

“Nếu như giáo viên nữ còn có chút hứng thú sao… Không được mình phải trung thành đến chết với Đông Hải…”.

 

Đúng lúc Ngân Hách chuẩn bị tiếp tục đi tìm chu công, Trịnh Duẫn Hạo ở trên bục giảng liền không chút lưu tình mà gọi hắn tỉnh dậy.

 

“Cậu, tên là Lý Ngân Hách đúng không, mau thức dậy cho tôi, không được phép ngủ.”.

 

Ngân Hách bị đánh thức liền khó chịu, nghĩ thầm chỉ là một giáo viên thực tập mà cũng kiêu căng như vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Duẫn Hạo, nhưng qua một lúc sau lại bắt đầu ngủ.

 

“Lý Ngân Hách, không được ngủ mau tỉnh lại cho tôi.” Duẫn Hạo lại gọi lại một lần, Ngân Hách bị đánh thức càng thêm tức giận.

 

Giáo viên phiền như vậy, hắn dứt khoát không thèm để ý, lần này Duẫn Hạo dùng tiếng Anh hắn dạy để kêu Ngân Hách, Ngân Hách tự nhiên không trả lời được, bị toàn bộ bạn học trong lớp cười một phen, vừa mất thể diện vừa tức giận, khoảng thời gian còn lại của tiết học cơn buồn ngủ của Ngân Hách liền tiêu tan, chỉ còn lại một bụng đầy tức giận.

 

 

Hắn nhất định phải trả lại à! Ngân Hách tức giận nghĩ thầm, không muốn tiếp tục nhìn tên giáo viên chọc giận kẻ khác kia.

.

.

.

.

.

Tiết thứ hai, là tiết tiếng Anh của Hách Tể, tiếng Anh của Hách Tể cũng không phải quá tốt, bất quá y không có kiêu căng dám công ngai ngủ trong lớp như Ngân Hách, nhưng giáo viên đứng lớp của y cũng là Duẫn Hạo, tuân thủ quy định lúc lên lớp, nhưng vẫn không ngừng bị Duẫn Hạo gọi trả lời mấy câu hỏi, bị gọi nhiều lần như vậy cũng có chút ngạc nhiên, hơn nữa trọng điểm là hắn gần như cũng không có ý định ngừng lại, đã cảm thấy y không được, nhưng vẫn liên tục hỏi.

 

 

Sau tiết học, Duẫn Hạo gọi Hách Tể lên. “Lý Hách Tể, qua đây một lát.”.

 

Hách Tể nghĩ sẽ không phải lại muốn hỏi y nữa chứ, những chuyện đó cũng không phải là do y muốn à…

 

“Tiếng anh của em, không được tốt lắm.” Duẫn Hạo nghiêm túc nói với y.

 

“Thầy không cần nói quanh cô như vậy, em biết trình độ tiếng Anh của mình đã không thể cứu giúp được rồi.”.

 

“Tôi đã thay em sắp xếp một thầy giáo dạy phụ đạo, sau khi tan học thì đến văn phòng của tôi.”.

 

Cái gì! Ghét cay đắng môn tiếng Anh kia, vậy mà còn phải học phụ đạo!.

 

 

Hách Tể khóc không ra nước mắt, phải học phụ đạo, vậy không phải không thể cùng Đông Hải đi về nhà sao? Hơn nữa trong lớp người học tệ môn tiếng anh cũng không chỉ có mình y, vì sao lại chỉa mũi nhọn về phía y như vậy chứ?.

 

 

Không lẽ giáo viên này có thù với y sao? Hách Tể kỹ lưỡng mà nhớ lại diện mạo của Duẫn Hạo, y khẳng định trước đây chưa từng gặp qua người này à, vì sao lại ác độc chỉnh y như vậy, y cũng không có thù oán gì với giáo viên tiếng Anh trước kia mà… Không đến mức như vậy chứ… Hách Tể ngửa mặt lên trời thở dài.

 

 

Tới tiết thứ tư, là tiết tiếng Anh của Đông Hải, thấy Duẫn Hạo đi vào lớp học Đông Hải khó tránh có chút vui mừng, nhìn bộ dạng đứng trên bục giảng dạy học của Duẫn Hạo, dáng vẻ nghiêm chỉnh kia khiến cho Đông Hải ở dưới lớp cười trộm, mà Duẫn Hạo cũng nhìn thấy.

 

“Trò kia, Lý Đông Hải, đọc đoạn này.” Cho tiểu tử kia một chút giáo huấn, Duẫn Hạo ca của em liều mạng dạy học như thế, em lại dám ở đó cười trộm.

 

Bị gọi Đông Hải lè lưỡi ra, đọc lưu loát đoạn văn tiếng Anh kia, xem ra kiến thức của Đông Hải thực sự không tệ, Duẫn Hạo khẽ gật đầu, tiếp tục lên lớp, tiết tiếng Anh này nhanh chóng trôi qua, còn Đông Hải cũng bởi vì phân thận thầy giáo dạy phụ đạo bị Duẫn Hạo kêu đi.

 

“Duẫn Hạo ca… Không đúng, thầy Trịnh, có chuyện gì vậy?” Đông Hải vẫn cười khanh khách nhìn Duẫn Hạo, nhưng mà cậu vẫn không hy vọng bị người khác biết được mình và Duẫn Hạo có quen biết.

 

“Trò Lý, sau buổi học đến văn phòng tôi.” Duẫn Hạo nghiêm chỉnh nói, bất quá nhìn khuôn mặt vẫn đang cười của Đông Hải, ánh mắt không tự giác mà lộ ra vẻ dịu dàng.

 

“Vâng ~”.

 

Tan học Hách Tể không cam lòng đi về phía văn phòng của Duẫn Hạo, còn gửi một tin nhắn để xin lỗi Đông Hải rằng bản thân không thể cùng cậu về nhà, nghĩ đến sau khi tan học còn phải học tiếng Anh Hách Tể liền cảm thấy đúng là đang chịu cực hình.

 

 

Gõ cửa văn phòng của Duẫn Hạo, Hách Tể đi vào, khuôn mặt buồn bã báo cáo với Duẫn Hạo.

 

“Thầy, em đã tới.”.

 

“Ừ, tôi đã thay em tìm một trò trình độ tiếng Anh không tệ, em ấy sẽ dạy em.” Duẫn Hạo từ tốn nói.

 

“Vâng.”.

 

Vâng cái gì hả, Lý Hách Tể, mày phải biết muốn mày không muốn, Hách Tể trong lòng oán giận nhưng giận mà không dám nói gì.

 

 

Cửa lại bị gõ lần nữa, Hách Tể nghĩ có lẽ là bạn học nào đó sắp dạy y đi, aish, nếu như là Đông Hải thì tốt rồi… Nhưng lại không quá hy vọng sẽ bị Đông Hải biết được trình độ tiếng Anh của mình lại tệ như vậy.

 

“Duẫn Hạo ca em tới rồi… Hả!” Đông Hải sau khi vào lại quên mất mình đang ở trường, lại thuận miệng gọi thân mật với Duẫn Hạo, hơn nữa còn nhìn thấy Hách Tể khiến cho bản thân cũng có chút kinh ngạc.

 

“Lý Đông Hải, để cho em phụ trách dạy trò Lý Hách Tể.” Duẫn Hạo đang nói tên Đông Hải còn dùng ánh mắt liếc cậu một lần, mỗi lần cũng gọi tên hắn loạn cả lên.

 

“Vâng…” Đông Hải gật đầu, hóa ra là muốn cậu dạy Hách Tể à…

 

“Như vậy đi.” Duẫn Hạo nói, Đông Hải và Hách Tể gật đầu, còn Duẫn Hạo sau khi dặn dò xong liền nói có chuyện quan trọng nên phải đi trước. “Tôi còn phải đi chỉ đạo câu lạc bộ, trễ một chút mới về, biết chưa?” Ngụ ý là phải đợi đến khi Duẫn Hạo trở về thì tiết phụ đạo mới được kết thúc.

 

Chờ cho Duẫn Hạo đi khỏi, Đông Hải lấy đồ đạc và sách vở ra, muốn dạy tiếng Anh cho Hách Tể.

 

“Đông Hải… Cậu… Quen với thầy Trịnh hả?”.

 

“Không… Không có à.” Duẫn Hạo nói không được cho người khác biết…

 

“Vậy à…” Hách Tể rất để ý việc Đông Hải lúc mới vào phòng đã gọi tên Duẫn Hạo một cách thân mật, khiến cho y có chút không vui.

 

“Ừ… Được rồi! Mau bắt đầu thôi… Hách Tể.” Đông Hải cố gắng muốn chuyển chủ đề.

.

.

.

.

.

Ngân Hách sau khi tan học không tình nguyện đi tới câu lạc bộ, mặc dù hắn rất muốn rút khỏi câu lạc bộ, nhưng dưới uy quyền của đội trưởng, vẫn phải tham gia, nhưng Ngân Hách nghĩ chỉ cần mỗi ngày đều nhắc chuyện rút khỏi câu lạc bộ với đội trưởng, hắn sẽ vẫn đồng ý đi.

 

 

Hôm nay đội trưởng uy hiếp hắn hôm nay nhất định phải tới, hắn đành phải miễn cưỡng mà tới.

 

 

Lúc tới câu lạc bộ, lại nhìn thấy giáo viên tiếng Anh hồi sáng.

 

 

Thật là xui xẻo mà, bất quá… Sao hắn lại ở đây?.

 

 

Duẫn Hạo thấy Ngân Hách cũng kinh ngạc, hóa ra cậu ta biết nhảy?.

 

Đội trưởng thấy Ngân Hách đến, vội dẫn tới giới thiệu với Duẫn Hạo. “Thầy Trịnh, đây là thành viên mới của câu lạc bộ, nhưng vũ đạo của cậu ấy rất lợi hại à.”.

 

“Lý Ngân Hách, đây là giáo viên câu lạc bộ mới mà trường vừa phân cho chúng ta, chúng ta cuối cùng cũng đã có giáo viên chỉ đạo!”.

 

Không nghĩ tới giáo viên tiếng Anh làm người khác ghét bỏ này lại là giáo viên chỉ đạo của câu lạc bộ mình, Ngân Hách nghĩ những chuyện xui xẻo nhất hôm nay đều đổ lên người mình.

 

“Thầy ấy có thể chỉ có tên mà thôi…” Ngân Hách lẩm bẩm nói, đội trưởng nghe thấy lời hắn nói đột nhiên cắt ngang, “Cậu không biết thầy ấy là…”.

 

“Không sao, tôi thoạt nhìn thực sự không giống biết nhảy sao.” Duẫn Hạo ra hiệu đội trưởng chuyển sang bài hát tiếp theo, khí thế của Duẫn Hạo cũng thay đổi, giống như biến thành người khác, các bước nhảy rõ ràng không khó, nhưng làm nó trở nên giống như có sinh mệnh, các thành viên câu lạc bộ khác nhìn thấy vũ đạo của Duẫn Hạo cũng rất kinh ngạc, vũ đạo của hắn giống như có ma lực mà thu hút ánh mắt của người khác, cũng làm cho Ngân Hách bị chấn động sâu sắc.

 

 

Nhảy xong, Duẫn Hạo ung dung hỏi Ngân Hách. “Hiện tại cậu còn cảm thấy tôi chỉ có tên thôi hay không?”.

.

.

.

.

.

 “Không nghĩ tới tiếng Anh của Hách Tể lại tệ như vậy nha.”.

 

Hách Tể ngượng ngùng cúi thấp đầu, tiếng Anh là môn mà y kém nhất, trước đây y cũng không muốn để cho Đông Hải biết bản thân kém cỡ nào, hiện tại cậu đều biết hết.

 

“Hách Tể xấu hổ sao?” Đông Hải giống như một đứa trẻ cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ lên của Hách Tể, rất ít khi nhìn thấy Hách Tể đỏ mặt nên Đông Hải nắm chắc cơ hội để trêu chọc Hách Tể.

 

“Đừng như vậy nữa.” Hách Tể nghiêng người đi, vừa rồi mùi hương trên người Đông Hải cứ truyền sang người y, đã khiến cho khuôn mặt của y có hơi đỏ lên.

 

“Tớ muốn xem ~~” Đông Hải như tiểu bốc đồng muốn đùa giỡn mà lấy tay đè lên đùi Hách Tể, đem cơ thể dựa sát vào người y, không cẩn thận mà ngã vào lòng Hách Tể, Hách Tể nhanh chóng phản ứng ôm lấy Đông Hải, hai người cứ dán chặt vào nhau, Đông Hải giống như có thể nghe thấy tiếng trống ngực đập càng lúc càng nhanh của Hách Tể, mùi hương trên người Hách Tể cũng liên tục truyền vào khoang mũi của Đông Hải.

 

“Hách Tể… Cậu bôi thứ gì… Thơm quá…” Đông Hải cảm thấy mùi hương đó rất thơm, rất muốn ngửi nhiều thêm một chút.

 

Hách Tể ôm lấy Đông Hải, mùi hương thoang thoảng của trái cây trên người cậu cũng không ngừng truyền tới, ngực dán sát vào giống như có thể cảm giác được vị trí của hồng nhũ đã từng thưởng thức trong tay, hình như đang yên ắng đứng dậy…

 

 

Rất muốn sờ, rất muốn gặm cắn nó… Rất muốn nhìn dáng vẻ vong tình của Đông Hải…

 

 

Cũng đã vài ngày không có làm…

 

“Đông Hải…” Đối diện với phần sau cổ trắng như tuyết bị lộ ra của Đông Hải, mùi hương thơm mát khiến cho Hách Tể mất đi lý trí, liền có phản ứng, nhắm tới cái cổ kia mà gặm cắn.

 

 

-HẾT CHƯƠNG 13-

 

ps: có ai muốn xem màn H trong văn phòng hông :v

6 bình luận về “[Ngân Hách Hải] Tình yêu kiểu mẫu – Chương 13

  1. Ngu gì không coi =)))) ủa vậy chứ Ngân Hách cũng ngu tiếng Anh mà chỉ có mình Hách Tể hả, làm Hách Tể được đặc quyền rồi trời ơi
    :v chắc mốt người hát người đàn tỏ tình cho đặc sắc

  2. Em muốn ạ 😀
    Đọc hai câu cuối là biết bạn Hách Tể có ý định đè em Hải ra làm vài hiệp rồi =))))
    Tuổi nhỏ đã ưa mấy trò này rồi nhớn nữa chắc Hải Hải sống sao nổi >< Cứ nuôi béo vài hôm lại đem ra thịt :<
    *cào cào* tôi cũng muốn cạp Hải Hải lắm :((

†:..__(¯`°¤.ღ(¯°•._ vận động bàn tay thôi nào.•°¯)ღ¤°´¯)__..:†