[KyuMin] Cherish – Chương 18

~ Chương 18 ~

 

Editor: Seka

—DO NOT TAKE OUT—

.

.

.

Seoul tháng mười đã bắt đầu chen vào cái ôm ấp của mùa thu, mùa thu cũng tới rồi mùa đông còn xa sao! SJ ra mắt đã hoạt động được hơn một năm gặp đủ loại trở ngại cùng đủ lại nghi vấn. Vì để SJ bước tiến thêm một bước, công ty bắt đầu chuẩn bị làm một nhóm nhỏ của SJ, KRY chính là nhóm nhỏ mở đầu. Vì sự phát triển ổn định nhất nên Khuê Hiền, Nghệ Thanh, Lệ Húc ba người được chọn lập thành một nhóm, đó là một chuyện vui rất có ý nghĩa, nhưng nhân vật chính Khuê Hiền lại có suy nghĩ khác, từ sau khi biết tin thì vẫn luôn rầu rĩ không vui.

.

.

.

.

.

“Khuê Hiền sao vậy? Sao trễ rồi còn ngồi ngẩn người ở đây thế?” Chính Thù sau khi xong tiết mục trở lại ký túc xá thì đã khuya, vẫn còn thấy một mình Khuê Hiền nằm trên ghế sô pha. “Ca ~~!” Khuê Hiền kêu một tiếng, đứng dậy, Chính Thù ngồi xuống ghế sô pha. “Nói chuyện với ca một chút! Gần đây tâm tình vẫn cứ sa sút là vì sao vậy?” Chính Thù xoa khuôn mặt trẻ con của Khuê Hiền. Sau khi bọn họ nhận được phần thưởng đầu tiên, Chính Thù cũng đã tiếp nhận Khuê Hiền rồi, xem hắn cũng giống như em trai nhà mình mà đối xử. “Ca ~~~!” Khuê Hiền nghiêng đầu dựa vào vai Chính Thù, hắn vẫn luôn là một đứa nhỏ thích làm nũng, “Ca, có đúng là em không nên thêm vào SJ hay không, từ sau khi em thêm vào đã mang đến không ít phiền phúc cho mọi người đi!”.

 

“Có phải các antifan lại nói cái gì không, đừng để ý tới nó. Nếu đã thêm vào SJ thì cũng chính là một thành viên của SJ chúng ta, sau này đừng nói loại chuyện không đâu nó nữa!”.

 

“Nhưng mà ca ~~!” Khuê Hiền do dự, “Nếu em không được thêm vào thì Thịnh Mẫn ca sẽ được phân vào nhóm nhỏ, mà không phải là em đi.”.

 

“Hóa ra Khuê Hiền của chúng ta đang rối loạn vì nghĩ chuyện này. Khuê Hiền rất thích Thịnh Mẫn sao?”.

 

“…” Khuê Hiền ngẩng đầu nhìn Chính Thù, “Em thích tất cả các ca ca.”.

 

“Không cần như vậy!” Chính Thù cười xấu xa, “Vậy vì sao là Thịnh Mẫn mà không phải các ca ca khác chứ!?”.

 

“Đó là… Cái đó để Thịnh Mẫn ca phát triển cũng rất tuyệt. Chưa từng phạm phải lỗi…”.

 

“Chuyện nhóm nhỏ công ty có suy nghĩ của công ty, dù bầu trời có rơi xuống đầu em thì vẫn còn 12 ca ca khác mà, không đè chết em đâu.” Chính Thù đứng dậy vỗ vỗ Khuê Hiền, “Đi ~~! Trở về phòng ngủ đi.”.

 

“Ca đi nghỉ trước đi, bận rộn cả ngày trời khẳng định mệt chết đi được!” Khuê Hiền không buồn ngủ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Chính Thù ca bận rộn cả ngày, bản thân cũng không nên tiếp tục vướng mắc vì đề tại này.

 

“Em cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy, đi ngủ đi nha!!” Chính Thù vỗ vai khuyến khích Khuê Hiền.

 

“Ca ~~ Ca ~~” Khuê Hiền lại lôi kéo Chính Thù làm nũng, “Lúc nào thì anh cũng mua giường cho em đi, ngủ trên đất mệt lắm.”.

 

“Anh biết rồi, ngày mai sẽ mua cho em! Bây giờ về ngủ trước đi!” Chính Thù xoa vai quay về phòng mình.

 

“Biết rồi ca.” Khuê Hiền nhìn bóng lưng gầy yếu của Chính Thù trở về phòng, Chính Thù ca gầy yếu như vậy lại phải chống chọi cả SJ, chống chọi phía sau 12 đứa em, thực sự rất vất vả à.

 

Nhưng mà… Khuê Hiền không có giường cũng rất vất vả.

 

 

Chờ sau khi Khuê Hiền trở về phòng, bóng Chung Vân ở cửa phòng chợt hiện ra. Về phần hắn có nghe được cuộc nói chuyện ở phòng khách không, cũng chỉ có hắn biết.

 

 

 

~ oOo ~

 

Trong khoảng thời gian này cơ hội gặp mặt của Lệ Húc, Nghệ Thanh và Khuê Hiền càng nhiều, bọn họ ngoại trừ những hoạt động của cả nhóm, thời gian còn lại cả ba đều phải đến công ty luyện tập, nâng cao sự phối hợp của ba người.

 

 

Trong giai đoạn này Nghệ Thanh vứt bỏ thành kiến với Khuê Hiền, quan hệ với Khuê Hiền cũng từ từ cải thiện. Khuê Hiền không chút nào cảm kích cũng hoàn toàn tiếp nhận ca ca này.

.

.

.

.

.

“Sao ca lại lâu như vậy?” Lệ Húc buồn chán gục lên bàn trong phòng thu âm. Lại là một mình KRY ở lại công ty luyện tập, mà luyện tập được nửa thì Chung Vân nói thời tiết lạnh muốn đến phòng giải lao của công ty uống chút nước nóng, nên chỉ còn lại Lệ Húc và Khuê Hiền ở lại phòng thu âm.

 

“Tôi đi xem thử.” Khuê Hiền đứng lên nói với Lệ Húc bên cạnh. Quả thực Chung Vân ca đã đi được một lúc rồi, sẽ không phải bị lạc đường chứ, nếu như ở công ty mấy năm mà còn lạc đường vậy mới thật là kỳ lạ đi.

 

“Ừ ~~!” Lệ Húc gục trên bàn đầu cũng không ngẩng lên, quơ quơ tay của mình, “Đi đi.”.

 

 

 

~ oOo ~

 

Dọc đường Khuê Hiền cũng không thấy bóng dáng Chung Vân đâu, lúc trở về phòng thu âm thuận tiện đi tới sân sau của công ty. Quả nhiên bóng dáng Nghệ Thanh xuất hiện trước mắt Khuê Hiền, Khuê Hiền bước nhanh hơn.

 

“Ca…” Tiếng kêu kích động của Hách Tể ngăn cản bước chân của Khuê Hiền, Khuê Hiền vọt đến phía sau bức tường hiếu kỳ nghe cuộc đối thoại giữa hai ca ca.

 

“Hách Tể, anh nói chuyện này anh không muốn nói.” Chung Vân cũng rất bình tĩnh trả lời đối phương.

 

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ thì có vẻ nội dung cuộc nói chuyện đã nói được phân nửa, Khuê Hiền ý thức được nghe trộm là không đúng, vừa định rời đi lại bị một câu nói của Hách Tể làm cho dừng tại chỗ.

 

“Em không biết trước đây hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh biết không! Thịnh Mẫn vẫn rất ít khi khóc đã trở về phòng khóc rất lâu, là sau khi khóc mệt mỏi mới ngủ!” Hách Tể kể lại chuyện ngày đó, vẫn bận rộn vì các hoạt động cho tới hôm nay mới có chút thời gian.

 

“Em có cách quan tâm Thịnh Mẫn của em, anh cũng có cách của anh. Chuyện đã qua, chuyện quá khứ không nên nói lại.” Chung Vân nói xong liền xoay người đi muốn rời đi.

 

“Ca ~~” Hách Tể lần này không có lôi kéo Chung Vân nữa, mà chỉ đứng ở tại chỗ nói, “Thịnh Mẫn ca bình thường rất ít khi khóc đã bị ca bức đến tình cảnh này, lời hứa của ca đâu? Lời hứa ca sẽ chăm sóc Thịnh Mẫn đâu? Hai người gạt em cùng một chỗ suốt 3 năm, nhất định anh so với em còn hiểu rõ Thịnh Mẫn hơn. Nhưng mà anh lại đem Thịnh Mẫn làm bị thương nặng như vậy, có lẽ là em bảo vệ Thịnh Mẫn quá mức. Nhưng ca… Việc đối xử với Thịnh Mẫn… Ngay cả Khuê Hiền người trẻ nhất cũng đối xử với Thịnh Mẫn, chăm sóc Thịnh Mẫn tốt hơn cả ca.” Câu cuối cùng của Hách Tể rất bình tĩnh, rất lãnh đạm. Chung Vân im lặng nghe Hách Tể nói xong liền rời khỏi sân sau.

 

Chung Vân sau khi biến mất khỏi tầm mắt của Hách Tể thì dựa vào tường, thở dài, tay phải đã tạo thành nắm đấm, vài sợi tóc rối loạn che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp, nhưng lại không thể che khuất nỗi bi thương trong mắt. Hắn so với bất kỳ kẻ nào cũng đều quan tâm Thịnh Mẫn, cũng lo lắng cho Thịnh Mẫn của hắn, trong 3 năm cũng đều là như vậy. Sự xuất hiện của Lệ Húc làm xáo trộn tiết tấu của hắn, sự xuất hiện của Khuê Hiền khiến vị trí của hắn rối loạn, từ lúc nào đã bắt đầu không thể dùng lý trí để suy nghĩ về mấy vấn đề này. Lấy tay lau đi nước mắt không tự giác từ khóe mắt rơi xuống: “Có lẽ thực sự đã đi đến sự kết thúc.” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt, bí mật mang theo sự không nỡ, và sự không muốn lại càng nhiều.

.

.

.

.

.

Trong sân chỉ còn lại một mình Hách Tể, ban đêm yên ả rất im lặng, chỉ có những trận gió nhẹ truyền đến dấu hiệu mùa đông sắp tới, thổi những chiếc lá hai bên phát ra những tiếng sột soạt.

 

Khuê Hiền ở chỗ bức tường lúc này đã dựa tường ngồi xuống đất, tin tức này đối với hắn mà nói rất có lực sát thương, vẫn luôn cho rằng trái tim của Thịnh Mẫn ca hướng về Hách Tể ca, còn thái độ của Chung Vân ca đối với mình là bởi vì Lệ Húc. Nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi nói cho hắn biết, hóa ra hắn đã hiểu sai hoàn toàn, hóa ra Thịnh Mẫn ca và Chung Vân ca… “Haizzzz ~~~” Khẽ thở dài.

 

Âm thanh mặc dù không lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh như thế này vẫn truyền tới tai Hách Tể, không chút tiếng động bước lại chỗ phát ra âm thanh. Xuất hiện trước mặt Hách Tể chính là một khuôn mặt quen thuộc.

 

“Khuê Hiền!!” Giọng Hách Tể không lớn nhưng vẫn đủ để gợi lên sự chú ý của đối phương.

 

“Ca…” Khuê Hiền sửa sang lại tâm tình, vội vàng đứng dậy.

 

“Cuộc nói chuyện vừa nãy em nghe từ khúc nào?”.

 

“Ca… Hừm… Từ chỗ Thịnh Mẫn ca trở về phòng khóc rất thương tâm” Khuê Hiền có chút hoảng loạn thành thật nói.

 

“Aish ~~~” Hách Tể thở dài, “Em rất thích Thịnh Mẫn ca sao!” Hách Tể chỉ là hỏi thăm dò.

 

“…” Khuê Hiền không có trả lời Hách Tể, không biết rõ mục đích những lời này của Hách Tể ca, tuyệt đối không thể nói thật tiếng lòng của mình, tin tức này đối với hắn mà nói vẫn rất chấn động.

 

“Lúc tiếp xúc bình thường, có thể cảm giác được có lẽ em rất thích Thịnh Mẫn. Vì tốt cho Thịnh Mẫn, hy vọng em có thể giữ bí mật chuyện em nghe được đêm nay. Ngay cả bên phía Thịnh Mẫn ca cũng không nên đề cập tới.”.

 

“Ca an tâm, em sẽ không nói.” Khuê Hiền bảo đảm.

 

Hách Tể nghe được câu trả lời muốn nghe, vui vẻ gật đầu.

 

“Ca…” Lúc Hách Tể phải rời đi Khuê Hiền gọi hắn lại.

 

“Chuyện gì?!” Hách Tể quay đầu lại trả lời.

 

“Ca ~~~ Thịnh Mẫn ca và Chung Vân ca thật là… Thật là cùng một chỗ?” Khuê Hiền chỉ là thông qua nội dụng mơ hồ của cuộc đối thoại mà đại khái biết được quan hệ trong lúc đó của bọn họ, không nhận được câu trả lời xác thực, tất cả đều chỉ là nói suông.

 

Hách Tể nhìn Khuê Hiền chỉ khẽ gật đầu.

 

“Vậy lần trước Thịnh Mẫn ca ở Nhật cũng bởi vì Chung Vân ca mà khóc?”.

 

“Tuy rằng Chung Vân ca chưa nói, nhưng ngày đó ở Nhật Thịnh Mẫn quả thật có gặp Chung Vân.”.

 

“Hóa ra Thịnh Mẫn ca là cùng một chỗ với Chung Vân ca, còn tưởng rằng là với anh chứ!” Khuê Hiền yếu ớt nói, hóa ra từ đầu tới giờ chính mình đều nghĩ sai rồi.

 

“Anh với Thịnh Mẫn ca?” Hách Tể thế nào cũng không nghĩ tới Khuê Hiền lại hiểu lầm, buổi tối yên lặng, cho dù là tiếng động nhỏ nhất cũng có thể truyền vào tai đối phương. “Sao em lại nghĩ anh với Thịnh Mẫn ca chứ?”.

 

“Thịnh Mẫn ca rất ỷ lại vào anh, có chuyện gì cũng tìm anh trước tiên.” Còn có tối hôm đó khóc nháo muốn tìm Hách Tể ca, chỉ điểm ấy Khuê Hiền cũng đã rất hâm mộ, hắn muốn biết bao sẽ có một ngày, Thịnh Mẫn ca cũng ỷ lại vào hắn như vậy.

 

“Anh với Thịnh Mẫn đã quen nhau 6 năm, lúc là thực tập sinh thường luyện tập cùng nhau, cùng nhau về nhà, cùng nhau chuẩn bị ra mắt, cùng nhau chơi đùa, bọn anh so với các anh em ruột còn thân hơn. Mà tính cách của Thịnh Mẫn ca em cũng biết chứ?”.

 

“Ừ, bề ngoài ca nhìn kiên cường, thực tế nội tâm lại khao khát sự quan tâm, cũng không muốn chủ động nói ra chuyện khó xử cùng chuyện không vui của chính mình…” Khuê Hiền tự trả lời, cũng không chú ý tới ánh nhìn chằm chằm mình của người bên cạnh.

 

Hách Tể nhìn Khuê Hiền chậm rãi nói, lờ mờ hiểu rõ: “Khuê Hiền à ~~” Lúc Khuê Hiền còn chưa nói xong thì cắt ngang lời Khuê Hiền. “Thịnh Mẫn ca sẽ không chủ động làm bất kỳ chuyện gì, có đôi khi anh sẽ cảm thấy ngay cả quan tâm Thịnh Mẫn ca cũng là một chuyện rất mệt đi, lúc ở chung với Thịnh Mẫn nhất định phải biểu đạt rõ ràng điều mình muốn. Nếu như nói vòng vo, Thịnh Mẫn dù nghĩ đến hư cả não cũng tuyệt đối không nghĩ ra được.”.

 

“Đúng đúng! Thịnh Mẫn ca có đôi khi rất ngốc, ngay cả bản thân cũng không biết chăm sóc.” Khuê Hiền phụ họa.

 

“Cho nên em đang nghĩ gì nhất định phải nói với Thịnh Mẫn, tiếng lòng của em muốn Thịnh Mẫn tự phát hiện ra, tiếp thu đó là một chuyện không có khả năng. Thậm chí vào lúc quan trọng em còn phải buộc Thịnh Mẫn tự chọn lựa.” Hách Tể đã không còn đứng một chỗ nói chuyện với Khuê Hiền nữa, chân cũng bước về phía cửa chính của công ty.

 

“Ý của anh…?” Khuê Hiền khó hiểu nhìn bóng lưng Hách Tể, Hách Tể ca không hề giống với Ngân Hách ngốc nghếch trước màn ảnh.

 

“Khuê Hiền em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui mừng. Anh có thể tạm thời đem Thịnh Mẫn giao cho em được không?!” Hách Tể quay đầu lại nhìn vẻ mặt mù tịt của Khuê Hiền.

 

“Được!” Khuê Hiền hoàn toàn không thông qua sự chọn lọc của não mà trả lời, có lẽ là do tiếng nói của Hách Tể ca rất cuốn hút, hoặc là do sự đột nhiên của Hách Tể ca khiến cho bản thân không nghĩ quá nhiều, lại có lẽ là vì những lời này của Hách Tể ca đã nói trúng suy nghĩ trong lòng của Khuê Hiền.

 

Nhận được câu trả lời mong muốn, Hách Tể thản nhiên rời khỏi sân sau.

 

 

Tối hôm đó xảy ra nhiều chuyện Khuê Hiền không nghĩ tới, Khuê Hiền thông minh lúc đối mặt với mấy vấn đề này cũng cần thời gian để tiêu hóa giải quyết, mà sự ra mắt của KRY cũng vô cùng cấp bách.

 

 

-HẾT CHƯƠNG 18-

1 bình luận về “[KyuMin] Cherish – Chương 18

†:..__(¯`°¤.ღ(¯°•._ vận động bàn tay thôi nào.•°¯)ღ¤°´¯)__..:†