[Đam mỹ] Trọng sinh chi tôi lười, anh lại đây – Chương 19-20-21

Mừng hết tết, up luôn 3 chương cho nó máu.

Enjoy ^^

——————

Editor: Seka

.

.

Chương 19

 

Nói là đi tham quan ‘công ty của ba’, Hoắc Đình đưa thẳng Trần Dục Nhiên đến tầng 38, kéo cậu đi vào một cái phòng giống như phòng nghe nhìn.

Phòng này trải thảm lông cừu thật dày, có TV LCD, máy chơi game, bàn học, máy tính, tủ lạnh, sofa cùng các loại thiết bị khác.

Ngoại trừ hình ảnh một trò chơi đang tạm dừng trên màn hình TV LCV và chiếc gamepad bị ném xuống đất, mọi thứ trong phòng đều sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ gọn gàng.

“Đây là phòng của em, thế nào?” Hoắc Đình chờ mong nhìn Trần Dục Nhiên, có chút ngượng ngùng. Sau khi bé gặp lại Trần Dục Nhiên thì vẫn cảm thấy rất vui mừng. Bình thường bé cũng xem như gian xảo trưởng thành sớm bây giờ giống như bỗng chốc trở lại thành một cậu nhóc ngây thơ chất phác, hoạt bát mà tuổi này nên có.

Bé thích người anh trai này, không có lý do gì cả!.

“Ý của em là, em sắp xếp?” Trần Dục Nhiên hỏi.

Hoắc Đình kiêu ngạo gật đầu: “Em nói với ba em muốn cái gì, ba liền chuẩn bị thứ đó cho em.”.

“Ba em cho phép em chơi game?” Trần Dục Nhiên tò mò. Hoắc Hành Nhiễm vừa nhìn là biết công tử quý tộc xuất thân vô cùng cao quý thái độ đúng mực thật tốt, nhất định đã từng tiếp nhận sự giáo dục chính thống, đối với những thứ như McDonald’s, game này nọ hẳn phải rất bài xích, khịt mũi khinh thường mới đúng.

“Ba sẽ không quản em. Ông ấy lúc nào cũng nói chỉ cần em có thể gánh vác hậu quả là được rồi.” Hoắc Đình nói rõ. Hoắc Hành Nhiễm không có để ý bé, nhưng bé từ nhỏ ở nhà cũng đã tiếp nhận sự giáo dục anh tài, tư duy rõ ràng, cực kỳ thông minh, so với bạn học cùng tuổi thì xuất sắc hơn rất nhiều. Bé chỉ mới năm tuổi đã có thể vào học cấp tiểu học của học viện Minh Hoàng, có thể thấy được thiên phú của bé tốt cỡ nào.

“Cho nên em mê chơi game?” Trần Dục Nhiên thuận miệng hỏi.

“Không có!” Hoắc Đình kháng nghị, “Em chỉ chơi một tiếng, nghỉ hai mươi phút, lại đọc sách hơn hai tiếng.” Bé ưỡn bộ ngực nhỏ lên: “Em đều có thể làm được!”.

Nụ cười của Trần Dục Nhiên chợt tắt, cậu biết rõ, điều này đối với một người lớn mà nói cũng không dễ dàng, huống chi là một đứa bé mới năm tuổi? Lực khống chế của trẻ con vốn còn kém, hơn nữa lại mới vừa bắt đầu cảm thụ được sức hấp dẫn của trò chơi —— Trần Dục Nhiên nhớ rõ đêm đó lúc cậu và Hoắc Đình rời khỏi phòng chơi game, Hoắc Đình không muốn cỡ nào… Hoắc Đình có thể tự động kiềm chế đến mức độ này, quả thực đáng quý, đồng thời, lại làm cho người ta có chút không đành lòng.

Năm tuổi, chính là thời điểm nên thỏa thích chơi đùa vui vẻ, thích khóc thích phá, hưởng thụ thời thơ ấu. Nhưng Hoắc Đình đã tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc kiềm chế như vậy, đồng thời tự hạn chế mà tuân thủ quán triệt!.

Trần Dục Nhiên không kìm được sờ sờ đầu bé: “Em rất tuyệt!”.

Hoắc Đình trừng lớn mắt, ngỡ ngàng há to miệng, dường như phản ứng không kịp.

Cũng khó trách Hoắc Đình lại lộ ra vẻ mặt như vậy! Từ nhỏ bé đã được chỉ định là người thừa kế của tập đoàn lớn, việc phải học rất nhiều, nhưng gần như tất cả mọi người đều cho là đương nhiên, giống như bé trời sinh nên nổi bật, hơi biểu hiện một chút không phù hợp, sẽ đưa tới sự dạy dỗ nghiêm khắc. Cho dù từng được người ta khen ngợi qua, không phải nhìn mặt mũi ông bé thì chính là nể mặt ba bé, đây là lần đầu tiên có người tùy ý lại nghiêm túc mà khen ngợi bé như vậy!.

Mà bé thích cậu, tin tưởng cậu!.

Hoắc Đình cười khúc khích, ngại ngùng cọ cọ vào cánh tay Trần Dục Nhiên, trên mặt trồi lên đỏ ửng, ngay cả lỗ tai nhỏ giống như bạch ngọc cũng đỏ hết lên!.

“Em kéo anh tới đây, là để thẹn thùng cúi đầu không nói lời nào sao?” Trần Dục Nhiên trêu chọc.

“Không phải!” Hoắc Đình ‘phắt’ cái ngẩng đầu lên, vội vã nói, “Anh chơi game với em đi. Những người khác đều không chịu chơi, chán muốn chết!”.

Trần Dục Nhiên rất có thiện cảm với Hoắc Đình, lại thêm một phần kiên nhẫn. Nếu hôm nay không cần đi làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đối với đề nghị của Hoắc Đình, Trần Dục Nhiên cũng không thể không đồng ý rồi.

Hoắc Đình lập tức lấy một chiếc gamepad ra đưa cho Trần Dục Nhiên. Bé rất quen thuộc với các hoạt động của gamepad, để trò chơi bắt đầu lại một lần nữa.

Trò chơi này không phải một trong số năm đĩa game đêm đó Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình đã dùng thẻ quà để đổi lấy ở trong phòng chơi game, mà là một trò chơi Trần Dục Nhiên cũng chưa từng gặp qua. Toàn bộ bằng tiếng anh, là một trò chơi yêu cầu có năng lực tư duy nhanh lại cần phải có khả năng phản ứng nhanh nhẹn, không dễ chơi cho lắm.

Hoắc Đình tuổi còn nhỏ đã chơi như khuôn mẫu. Trần Dục Nhiên cùng lúc cũng mạnh, tuy lần đầu tiên chơi, nhưng có thể kiên cường đối chiến với Hoắc Đình, thậm chí sau khi thích ứng tiết tấu liền chiếm ưu thế!.

“Anh thật là lợi hại!” Hoắc Đình giật mình la lên, sùng bái nhìn Trần Dục Nhiên! Vừa tỉ mỉ chú ý nét mắt Trần Dục Nhiên, xem cậu có bị bé khen đến lâng lâng hay không, để bé có cơ hội muốn chuyển bại thành thắng.

Đối với tiểu quỷ lòng dạ hẹp hòi Hoắc Đình này, câu trả lời của Trần Dục Nhiên là chìa ngón tay, cong lại, bắn lên trán Hoắc Đình!.

“Á!” Hoắc Đình kêu lên một tiếng đau đớn nho nhỏ, mắt lóe lên, tiến độ của cậu ở trên màn hình TV LCD thoáng cái đã rớt lại phía sau Trần Dục Nhiên rất nhiều!.

Hoắc Đình hoảng sợ la lên một tiếng, không dám buông lỏng nữa, bàn tay nhỏ thao tác trên gamepad, chơi hết sức chăm chú!.

Một lớn một nhỏ ngồi sát bên nhau, chiến đấu ác liệt hừng hực, tiếng lạch cạch của gamepad rất là dữ dội!.

Có người đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Nụ cười thân thiết trên gương mặt người tới vào lúc nhìn thấy sườn mặt của Trần Dục Nhiên liền đột ngột cứng đờ!.

“Trần Dục Nhiên, sao anh lại ở đây?” Thất thanh rít lên!.

Cái này gọi là âm thanh quá mức chói tai bén nhọn, hai người một lớn một nhỏ đang trầm mê trong trò chơi đồng thời run lên, trên tay trượt một cái, nhân vật trên màn hình LCD vẻ vang bỏ mình!.

Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, sau đó cùng mang vẻ mặt buồn bực trừng người quấy rầy bọn họ! Hai người đã từng cắt kiểu tóc giống nhau, bây giờ qua một khoảng thời gian, tóc đồng thời dài ra, làm cho một lớn một nhỏ mang theo chút cảm giác tương tự nhau.

Hai người đều mất hứng, khí thế đặc biệt mạnh, nhìn chằm chằm, thẳng thừng trừng người đi vào đến mức lui về sau một bước một cách vô thức!.

Trong mắt Trần Dục Nhiên nổi lên kinh ngạc, vì người lỗ mãng sơ suất phá rối bọn họ chơi game, lại là Trần Ngọc Dung!.

Cô ta mặc bộ đồ cao cấp bó sát người, lộ ra đường cong cơ thể lả lướt, tóc búi thành một búi tóc sang trọng lại không mất vẻ xinh đẹp, tay ôm một xấp văn kiện lớn, có chút phong cách của nữ nhân viên văn phòng tinh anh.

Sao lại gặp cô ta ở chỗ này?.

“Trần Dục Nhiên, anh làm gì ở đây?” Nhận thấy mình vô thức lùi về sau, trong lòng Trần Ngọc Dung nổi nóng, nhất thời đã quên phải giữ gìn hình tượng ở trước mặt người ở bên ngoài, lớn tiếng quát mắt Trần Dục Nhiên.

Từ lần trước ở trong dạ tiệc sinh nhật, cuối cùng ý thức được sự thay đổi của Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung vốn định điều chỉnh lại thái độ của Trần Dục Nhiên, nhưng bắt nguồn từ sự kiêng kỵ sâu sắc ở chỗ sâu nhất trong ký ức, lúc nhìn thấy Trần Dục Nhiên xuất hiện ở tập đoàn Á Thánh, toàn bộ đều bộc phát ra! Trần Ngọc Dung chỉ cảm thấy sự tồn tại của Trần Dục Nhiên chính vì đối nghịch với cô ta! Nếu không sao lại như âm hồn không tiêu tan, lúc nào cũng xuất hiện ở trước mặt cô ta chứ?.

Đời trước cũng là như vậy!.

Không sai, cũng như Trần Dục Nhiên trước kia lạ lùng bỏ mạng, Trần Dục Nhiên bây giờ sống lại như kỳ tích, thay thể bản thể, Trần Ngọc Dung cũng là sống lại! Đời trước, vào năm cô ta ba mươi tuổi nhiều lần trải qua sự nghèo khổ khó khăn của đời người, lấy cách thức cực kỳ mất danh dự mà chết đi, không ngờ lại mang theo ký ức trở lại quá khứ, sống lại vào lúc cô ta là một đứa trẻ sơ sinh. Bắt đầu từ khi đó, Trần Ngọc Dung liền thề phải sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt với cuộc đời trước!.

Trần Ngọc Dung hao hết vô số tâm tư mới có được thành tích như hôm nay, Trần Dục Nhiên lại như một lời nguyền, trước sau xuất hiện ở xung quanh cô ta, không có lúc nào là không nhắc nhở cô ta, tất cả những thứ cô ta có đều là trộm được, đều mang theo đủ loại tai họa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ! Ông trời bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại mọi thứ cô ta có, khiến cho cô ta trở về với hai bàn tay trắng một lần nữa!.

Cho nên Trần Ngọc Dung mới luôn luôn không ngừng chèn ép Trần Dục Nhiên, để cho Trần Dục Nhiên kiếp trước luôn đè đầu cô ta xuống, trở nên hèn mọn bất lực, chỉ có thể nằm rạp xuống dưới chân cô ta. Đã từng, cô ta đã từng làm được, cô ta đã thành công!.

Nhưng giống như mới chớp mắt, Trần Dục Nhiên lại biến về lại! Trở nên rất khác thường, trở nên giống với cậu ta ở kiếp trước, càng ngày càng làm người khác chú ý, càng ngày càng xuất sắc…

Trần Dục Nhiên càng xuất sắc, Trần Ngọc Dung cô ta lại càng tối tăm!.

Cô ta không có cách nào dễ dàng tha thứ điều này! Kiếp này, cô ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ đó nữa! Nhất định nhất định sẽ không cho phép Trần Dục Nhiên lại cướp đi toàn bộ của cô ta! Đứa con chói mắt nhất của Trần gia, chỉ có thể là Trần Ngọc Dung cô ta!.

Trần Ngọc Dung không có cách nào tự thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, nhưng thái độ hầm hầm giận dữ của cô ta đối với Trần Dục Nhiên làm cho Tiểu Hoắc Đình thích Trần Dục Nhiên rất không vui!.

Hoắc Đình vừa nhìn trang phục của Trần Dục Nhiên cùng với khuôn mặt tươi cười giả vờ ân cần lấy lòng của cô ta với mình, liền biết mục đích của cô ta là gì. Điều đó làm cho thiện cảm của Hoắc Đình đối với Trần Ngọc Dung không nhiều lắm, huống chi cô ta làm trò trước mặt bé, còn ra vẻ như chủ nhân mà chất vất anh của bé đang làm gì ở trong phòng ư?.

“Dì!” Giọng nói êm dịu mềm dẻo của Hoắc Đình đọc rõ từng chữ, “Đây là phòng của cháu, xin hỏi tại sao dì lại vào đây? Lúc vào có gõ cửa hay không? Cho dù gõ cửa, có nhận được sự cho phép của cháu rồi mới mở cửa đi vào hay không?”.

Bé hỏi liên tiếp ba câu, mạch lạc rõ ràng, gần như đem lý do có thể bác bẻ phá hỏng, chỉ thiếu điều không có lớn tiếng quát mắng Trần Ngọc Dung tại sao không mời mà vào.

Trần Ngọc Dung bị chất vấn của Hoắc Đình làm giật mình lấy lại tinh thần, há miệng trừng mắt nhìn Hoắc Đình nói không nên lời. Chờ tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của Hoắc Đình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cô chợt trắng chợt xanh.

Tập đoàn Á Thánh ở Trung Quốc thành lập chi nhánh, địa điểm đầu tiên chính là thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp của Trần gia ở Thiên Khê rất có sức ảnh hưởng, là một trong số các ứng cử viên mà tập đoàn Á Thánh lựa chọn để hợp tác. Lúc các ông chủ lớn khác ở trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Khê còn đang chần chừ trông ngóng, Trần Ngọc Dung đã thuyết phục ông nội Trần Dũng đồng ý cùng hợp tác với Á Thánh, bởi vì Trần Ngọc Dung biết rất rõ thân phận thật sự của Hoắc Hành Nhiễm tập đoàn Á Thánh. Lúc này đây, cô ta lấy tư cách cầu nối hợp tác giữa hai nhà, lấy thân phận thực tập sinh đảm nhiệm chức vụ trợ lý thư ký lâm thời của Hoắc Hành Nhiễm, thời hạn là một tháng rưỡi. Nói là trợ lý thư ký, nhưng cô ta cũng không phải thuộc quyền của thư ký Lý Ngưng của Hoắc Hành Nhiễm, cấp trên thực tiếp của cô ta là trợ lý Tiết Trì Thụy của Hoắc Hành Nhiễm.

Hôm nay, cô ta trang điểm tỉ mỉ một phen, dưới sự hộ tống của tài xế đi tới tòa nhà văn phòng mới khánh thành của tập đoàn Á Thánh. Không ngờ Hoắc Hành Nhiễm có công việc khác không có ở công ty, chỉ dặn dò trợ lý chủ tịch là Hoắc Đào tiếp đãi cô ta, đừng nên chậm trễ. Thậm chí ngay cả cấp trên trên danh nghĩa của Trần Ngọc Dung là Tiết Trì Thụy cũng không có mặt. Hoắc Đào khách sáo lịch sự kể một chút quy trình kỹ thuật và những việc cần chú ý cho Trần Ngọc Dung nghe, sau đó cho cô ta một quyển sổ tay nhân viên của tập đoàn Á Thánh để cô ta xem.

Văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm cùng hai người trợ lý, một thư ký nằm ở tầng 38. Chỗ làm việc của Trần Ngọc Dung cũng là tầng 38. Cô ta cùng thư ký Lý Ngưng từ sau lần gặp mặt ở dạ tiệc Trần gia liền nhìn nhau không vừa mắt, chỉ bảo lưu sự khách sáo ở bên ngoài. Hoắc Đào vừa đi, Trần Ngọc Dung không muốn nhìn thấy Lý Ngưng, liền dời bước đi dạo làm quen môi trường ở tầng 38. Đi tới cửa một căn phòng trong số đó, bất ngờ nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng trò chơi! Ai có thể ở trong giờ làm việc, ở tại tòa nhà văn phòng của tập đoàn Á Thánh chơi game một cách quang minh chính đại? Nghĩ như vậy, Trần Ngọc Dung đã đoán được người ở bên trong là ai! Người bên trong chỉ sợ là con trai duy nhất của Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình năm tuổi!.

Nếu mục tiêu của cô ta là Hoắc Hành Nhiễm, như vậy, đứa con Hoắc Đình của anh đương nhiên cũng là một trong những đối tượng quan tâm của cô ta. Nhận được sự yêu quý của một bé trai năm tuổi, Trần Ngọc Dung cảm thấy không phải là một chuyện khó, cho nên mới không hề kiêng kỵ mà đẩy cửa xông vào. Thế nhưng mọi thứ lại hoàn toàn ngoài dự đoán của cô ta!.

Lúc này đối mặt với lời chất vấn hùng hồn của Hoắc Đình, Trần Ngọc Dung hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, hành vi của cô ta ở trong mắt người khác đều hết sức thất lễ. Nếu việc này để Hoắc Hành Nhiễm thấy được, cô ta sẽ rất mất mặt!.

Nhưng cô ta lại không muốn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Trần Dục Nhiên!.

 

======================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: … Tôi nên đánh cô ta hay là nên đánh cô đây?.

✿✿✿✿✿

Chương 20

“Tiểu Đình, dì chỉ vì muốn gặp cháu, không có ý gì khác…” Trần Ngọc Dung đè sự không vui trong lòng xuống, dưới sự nhận thức cách xưng hô ‘dì’ này làm cô ta buồn bực đến hoảng, “Dì không có ác ý. Rất xin lỗi đã quấy rầy đến cháu.”.

Sắc mặt của Hoắc Đình hơi chuyển biến tốt một chút. Bé là một đứa trẻ rất ‘hiểu chuyện thông minh’. Nếu Trần Ngọc Dung thành tâm xin lỗi, Hoắc Đình đương nhiên cũng không có đạo lý gì mà không buông tha cho cô ta, bé cũng hiểu được câu ‘đại nhân không chấp nhất tiểu nhân’ —— Ít nhất biểu hiện bên ngoài là như vậy.

“Dì thấy trong phòng cháu có người lạ, rất lo lắng cho cháu, nên mới không nhịn được hỏi cái anh này sao lại ở chỗ này…” Trần Ngọc Dung lời ít ý nhiều nói, “Cháu còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, dễ bị mắc lừa. Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều tốt với cháu.”.

Đôi mày kiếm nhỏ thanh tú của Hoắc Đình nhăn lại, mắt to sắc bén lưu lại một vòng ở trên người Trần Ngọc Dung, lại nhìn về phía Trần Dục Nhiên: “Anh, anh quen dì này sao?” Rất tự nhiên mà sáp lại gần, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo của Trần Dục Nhiên.

“Ờ, xem như là, không quen.” Trần Dục Nhiên hàm hồ nói.

Anh xem em là đứa trẻ không hiểu chuyện sao? Cái dì này chỉ thiếu điều không chỉ vào anh gọi anh là người xấu thôi! Hoắc Đình ở góc độ Trần Ngọc Dung nhìn không thấy nháy mắt mấy cái với Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên bình tĩnh tự nhiên, giống như không có nghe thấy hành vi ném đá giấu tay của Trần Ngọc Dung, yên lặng nghe đoạn sau.

“Dì, dì nói tới ai vậy? Là anh sao? Ý của dì là, anh là người xấu, không thể chơi cùng sao?” Hoắc Đình nghiêng đầu, khờ dại nhìn Trần Ngọc Dung, tìm cách chứng thực hỏi.

Trần Ngọc Dung thấy Hoắc Đình và Trần Dục Nhiên thân thiết thì cực kỳ chướng mắt, mím môi nói: “Trên mặt người xấu sẽ không có khắc hai chữ ‘người xấu’. Tiểu Đình, nơi này là phạm vi văn phòng của ba cháu, trừ ba cháu, cháu, dì, thư ký Lý, trợ lý Hoắc, trợ lý Tiết, những người ‘tạp vụ’ khác không nên ở chỗ này. Sao anh ta lại ở chỗ này, còn cùng cháu chơi game nữa chứ?” Trần Ngọc Dung khom lưng, nghiêm túc hỏi Hoắc Đình, tay chỉ về phía Trần Dục Nhiên.

“Dì à, là cháu mời anh lên đây chơi với cháu nha!” Hoắc Đình giải thích nói.

“Bây giờ là giờ làm việc. Mọi người nên làm việc đều đang nghiêm túc làm việc. Nếu anh ta là nhân viên của Á Thánh, nên ở dưới lầu chăm chỉ làm việc. Nếu anh ta không phải, anh ta đã dùng cách gì để cháu dắt anh ta lên đây chứ? Tiểu Đình, cháu thông minh như vậy, có nghĩ tới chưa?” Trần Ngọc Dung dẫn dắt từng bước. Trẻ con đều không thích bị người lớn xem như trẻ con, nhất là những đứa trẻ thông minh. Cho nên Trần Ngọc Dung rất nhanh sửa lại dùng cách thức như đối xử với người lớn để nói chuyện với Hoắc Đình, giảng đạo lý cho cậu bé, dẫn dắt ý nghĩ của cậu bé.

“Nhưng ba cháu là ông chủ nơi này, cháu là con của ba cháu. Cho dù anh ấy là nhân viên của Á Thánh, cháu thích để anh ấy chơi với cháu, anh ấy phải chơi với cháu.” Hoắc Đình hùng hồng nói, vẻ mặt trẻ bị làm hư đặc biệt có sự ngang ngược hống hách.

Trần Ngọc Dung không ngờ cô ta nói đạo lý với Hoắc Đình, Hoắc Đình lại cùng cô ta nói ngụy biện, không khỏi nghẹn họng: “Đây là không đúng… Lẽ nào ba cháu không nói với cháu không được như vậy sao?”.

“Dì à, ba cháu dạy cháu thế nào, cháu phải nói cho dì sao?” Hoắc Đình thắc mắc vô tội mà nháy mắt vài cái, “Dì là gì của ba cháu?”.

“Dì chỉ là quan tâm cháu, tốt bụng nhắc nhở cháu…” Trần Ngọc Dung bị hỏi đến trở tay không kịp, lắp bắp nói. Cho dù cô ta muốn trở thành người có quan hệ gì với ba Hoắc Đình, cũng không thể ở tại thời điểm còn chưa có gì như bây giờ mà nói toạc ra. Nếu ở trong lòng Hoắc Đình lưu lại ấn tượng xấu, vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến hình tượng ở trong cảm nhận của Hoắc Hành Nhiễm…

Hoắc Đình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh: “A, dì là nhân viên của công ty ba sao!”.

“Đúng vậy, dì là trợ lý thư ký của ba cháu…” Trần Ngọc Dung buột miệng nói.

Cô ta đang bị vấn đề trước của Hoắc Đình làm cho hỗn loạn, nghe được Hoắc Đình bừng tỉnh hiểu ra nói như vậy —— Đây không phải là một lý do sẵn có sao? Cô ta là nhân viên của Hoắc Hành Nhiễm, cũng có thể quan tâm con trai của Hoắc Hành Nhiễm, không phải sao?.

Vùng xung quanh lông mày của Hoắc Đình nhăn lại, khó hiểu mà nhìn Trần Ngọc Dung: “Nhưng dì không phải mới vừa nói, bây giờ là giờ đi làm. Mọi người nên làm việc đang chăm chỉ làm việc. Nếu dì là nhân viên của Á Thánh, hiện giờ nên ở dưới lầu nghiêm túc làm việc chứ! Sao dì lại nhàn rỗi như vậy, đến ‘quan tâm’ cháu chứ? Lẽ nào ‘quan tâm’ cháu là công việc của dì? Dì là bảo mẫu của cháu sao? Nhưng mà cháu đã không cần bảo mẫu nữa rồi nha!”.

Trần Ngọc Dung bị Hoắc Đình dùng những câu cô ta vừa nói đánh bật lại, á khẩu không trả lời được!.

Hoắc Đình vẫn ngại đả kích cô ta không đủ triệt để, tiếp tục nói: “Ngày mai anh mới bắt đầu chính thức đi làm, đây là do chú Trầm nói. Cho nên vào hôm nay, anh chỉ là khách do cháu mời đến. Anh ấy có lý do xuất hiện ở trong phòng của cháu. Nhưng mà cái dì này, dì không cảm thấy dì nên quay trở về làm việc, chứ không phải đứng đây giảng đạo lý với khách của cháu sao?”.

“Dì, dì… Cháu, cháu…” Trần Ngọc Dung cứng họng, đối với Hoắc Đình rõ ràng chỉ mới năm tuổi, nhưng lại lăng mạ cô ta đến mức không có lời nào để mà chống đỡ. Bé thậm chí vẫn ngồi kế bên Trần Dục Nhiên, chỉ ngẩng khuôn mặt đáng yêu mang theo vẻ phúng phính của trẻ con lên, trông hết sức ngây thơ!.

Nhưng ở trong mắt Trần Ngọc Dung, khuôn mặt của bé quả thật là đáng ghét lại đáng sợ!.

“Dì à, mời trở về đi, đừng ở đây quấy rầy bọn cháu nữa.” Hoắc Đình rất lễ phép bổ sung thêm một câu.

“Dì… Hừ, Trần Dục Nhiên, anh nhớ kỹ cho tôi!” Không thể làm gì Hoắc Đình, Trần Ngọc Dung đem tất cả đổ lên đầu Trần Dục Nhiên, oán hận bỏ lại một câu, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Trần Dục Nhiên vô tội trúng đạn từ đầu tới đuôi chỉ nói được một câu, đã bị Trần Ngọc Dung ghi hận!.

“Thật không có phép lịch sự, còn không đóng cửa lại…” Hoắc Đình càu nhàu, sau đó lại tranh công với Trần Dục Nhiên, “Anh anh! Có phải em rất lợi hại hay không?” Vừa nói vừa lăn vào lòng Trần Dục Nhiên, đắc ý cười khanh khách!.

Trần Dục Nhiên dở khóc dở cười. Nhưng cậu lại không thể quở trách Hoắc Đình cái gì, đứa trẻ này vì tràn đầy chính nghĩa ra mặt vì cậu nha!.

“Đúng vậy! Hoắc Tiểu Đình, cháu sắp lợi hại đến mức ngay cả chú cũng phải hơi sợ rồi!” Một giọng nói mang theo tiếng cười khoa trương vang lên!.

Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình không hẹn mà cùng ngửa đầu ra nhìn về phía cửa, thấy Tiết Trì Thụy vẻ mặt trẻ con đang buồn cười nháy mắt về phía bọn họ, bên cạnh cậu ta, là Hoắc Hành Nhiễm tuấn tú tao nhã, cao ráo nổi bật.

“Ba, chú Tiểu Tiết Tử!” Hoắc Đình vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi, so với thái độ vừa rồi gặp Trần Ngọc Dung đúng là khác nhau một trời một vực.

Nghe được cái tên ‘chú Tiểu Tiết Tử’, khuôn mặt trẻ con của Tiết Trì Thụy méo xẹo: “Này, Hoắc Tiểu Đình, đã nói đừng gọi chú bằng cái tên này!”.

“Chú Tiểu Tiết Tử, gọi chú tên gì?” Hoắc Đình vẻ mặt vô tội.

Tiết Trì Thụy thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm tự nói: “Xem đi, ít nhất ngoại trừ cái tên, thằng bé này ở những mặt khác tạm thời vẫn đấu không lại mình…”.

Hoắc Đình nghe vậy, khuôn mặt phúng phính trẻ con hơi hơi phồng lên, rất ngạo kiều mà quay mặt đi.

“Sao vậy? Tức giận? Sao không vòng vo chặn giống chú như vừa rồi đối phó với cái cô kia thế?” Tiết Trì Thụy tấm tắc lắc đầu, lại quay sang nói với Hoắc Hành Nhiễm, “Boss, cậu con trai này của anh, tương lai cũng ghê gớm nha!”.

Hoắc Hành Nhiễm và Tiết Trì Thụy mới vừa trở về công ty, lúc sắp đi qua phòng Hoắc Đình nghe được bên trong truyền ra tiếng động, liền dừng lại, lắng nghe một hồi. Lúc Trần Ngọc Dung nổi giận đùng đùng đi tới, cũng không chú ý tới bọn họ.

Từ trong lời nói của Tiết Trì Thụy, biết ông bố Hoắc Hành Nhiễm ở bên ngoài nghe được, Hoắc Đình có chút bất an lại chột dạ mà len lén nhìn Hoắc Hành Nhiễm vẫn im lăng ung dung đứng một chỗ. Trong giáo dục của Hoắc gia, cũng không có cái kiểu nói chuyện lỗ mãng như vậy với phụ nữ.

“Hoắc Tiểu Đình, cô ta chính là đại tiểu thư Trần gia, con gái của nhà hợp tác làm ăn trong lương lai của ba cháu…” Tiết Trì Thụy nói, “Chọc giận cô ta, ba cháu tổn thất rất lớn nha!”.

Nghe được mình gặp rắc rối, Hoắc Đình trừng to mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm một chút, chỉ có điều cũng không phải nhận lỗi, mà là mím môi, có phần quật cường nói: “… Là cô ta hung dữ với anh trước!” Ngụ ý: Con không có sai!.

Tiết Trì Thụy có chút bất ngờ nhìn Trần Dục Nhiên không nói gì, hình như không ngờ Hoắc Đình lại bảo vệ cậu như thế!.

“Đừng trách thằng bé.” Trần Dục Nhiên đứng lên, đứng ở sau lưng Hoắc Đình, một tay đặt lên trên bờ vai nho nhỏ của bé, “Trần Ngọc Dung sẽ không vì loại chuyện nhỏ này trở mặt cùng các anh.”.

Tiết Trì Thụy nhìn Hoắc Hành Nhiễm một cái, thấy anh vẫn không có ý nói gì, lại quay đầu nhìn sang Trần Dục Nhiên đã tính trước mọi việc: “Ồ? Trần đại thiếu gia… Tự tin như vậy?” Giọng điệu hơi nhấn mạnh ở bốn chữ ‘Trần đại thiếu gia’.

“Ừm.” Trần Dục Nhiên gật đầu khẳng định, “Cô ta có… Mục tiêu khác.” Ba chữ cuối cùng, cố tình vô tình mà liếc về phía Hoắc Hành Nhiễm.

Tiết Trì Thụy thu ánh mắt của cậu vào mắt, lập tức bật cười: “Ha ha ha! Chúng tôi hiểu! Chúng tôi hiểu!”.

“Phải không? Cậu đã hiểu rồi. Vậy nhiệm vụ dỗ dành tốt cô Trần liền giao cho cậu.” Hoắc Hành Nhiễm vẫn không có mở miệng đột nhiên nói, giọng trầm thấp.

Tiết Trì Thụy trong nháy mắt kêu lên sợ hãi: “Này, Boss, không phải chứ? Tôi đã bị buộc trở thành cấp trên của cô ta rồi mà!”.

Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa khẽ nhìn cậu ta một cái, Tiết Trì Thụy biến sắc, lập tức câm miệng.

“Cậu Trần, lại gặp mặt.” Hoắc Hành Nhiễm nói với Trần Dục Nhiên.

“Ờ, ngài… Hoắc tổng, xin chào. Bắt đầu từ ngày mai, tôi là thực tập sinh của Á Thánh. Hoắc tổng, không cần khách sáo như vậy.” Trần Dục Nhiên có chút mất tự nhiên nói.

Loại lời nói lấy lòng cấp trên, vẫn là lần đầu tiên cậu nói.

“Hóa ra là thực tập sinh. Cũng may cậu là nam, nếu như cậu là nữ, tôi còn tưởng rằng cậu lại là một người muốn theo đuổi… OK, OK, Boss, tôi câm miệng! Tôi câm miệng!” Tiết Trì Thụy thấy con ngươi của Hoắc Hành Nhiễm lại liếc sang, vội vàng làm một động tác tạo khóa kéo cho miệng.

“Chào mừng cậu, cậu Trần. Hy vọng cậu nỗ lực nhiều hơn.” Hoắc Hành Nhiễm ấm áp cổ vũ, giống như đối xử với nhân viên của mình.

Tuy thái độ không nóng không lạnh như vậy rất được, hoàn toàn không có như đêm dạ tiệc sinh nhật của Trần Ngọc Dung, thăm dò và đến gần đầy khó hiểu, nhưng Trần Dục Nhiên vẫn cảm thấy một chút kỳ lạ, trong lòng có chút chíp bông.

“Tôi sẽ cố gắng.” Trần Dục Nhiên mơ hồ trả lời, gật đầu nói. Cậu không có nhìn thấy, Tiết Trì Thụy và Hoắc Đình không hẹn mà cùng im lặng cho cậu một cái liếc mắt đầu tình.

“Con trai tôi hình như rất thích cậu. Nếu hôm nay cậu Trần còn chưa phải bắt đầu làm việc, vậy phiền cậu chăm sóc thằng bé vậy.” Hoắc Hành Nhiễm khách sáo lịch sự nói.

“Ờ, được. Tôi cũng thích thằng bé.” Trần Dục Nhiên sờ đầu Hoắc Đình, cũng không có từ chối.

Hoắc Đình nghiêng mặt ngửa đầu nhìn cậu, vui vẻ mà nở nụ cười.

“Vì biểu lộ lòng biết ơn, đêm nay do tôi làm chủ, mời cậu Trần ăn bữa cơm. Cậu Trần phải vui lòng đến dự đấy.” Hoắc Hành Nhiễm nói, đôi mắt xanh thẫm như mang theo nụ cười, làm cho người khác không thể cự tuyệt.

 

======================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Ể, Trần Ngọc Dung, lần này không phải tôi cố tình hãm hại cô…

✿✿✿✿✿

Chương 21

Đây là một tổ hợp đi ăn cơm hết sức kỳ lạ.

Thành viên bao gồm: Hai cha con Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình, đôi anh em bằng mặt mà không bằng lòng Trần Dục Nhiên cùng Trần Ngọc Dung, hai trợ lý đặc biệt của chủ tịch là Tiết Trì Thụy và Hoắc Đào, cùng với người phụ nữ tên Tạ An Oánh. Cô ta chính là người phụ nữ trước đó ở văn phòng Trầm Bắc Thôn bị Tiểu Hoắc Đình êm ái đuổi đi.

Trần Ngọc Dung đã thay bộ đồ cao cấp trên người, mặc lại kiểu quần áo phù hợp với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình, trên mặt cũng chỉ thoa một lớp phấn mỏng để màu da tự nhiên, xinh đẹp hơn người, non mềm như nhụy hoa.

Nụ cười trên mặt cô ta lúc nhìn thấy Trần Dục Nhiên liền biến mất, khi nhìn thấy Tạ An Oánh thì càng nhạt đến không lưu lại dấu vết. Còn về phần cấp trên trên danh nghĩa của cô ta là Tiết Trì Thụy và Hoắc Đào, trợ lý đặc biệt của chủ tịch, Trần Ngọc Dung trực tiếp không đếm xỉa tới.

Hôm nay sau khi Hoắc Hành Nhiễm trở lại công ty, chủ động mời Trần Ngọc Dung ăn cơm, cô ta mừng rỡ! Còn tưởng rằng Hoắc Hành Nhiễm cuối cùng đã chú ý tới cô ta, có chút hành động với cô ta! Lúc đó Trần Ngọc Dung không những đồng ý lời mời ăn cơm, còn đề nghị đến một nhà hàng Nhật nổi tiếng ở gần đó để ăn —— Cô ta đã sớm nhớ kỹ bố trí hoàn cảnh ở gần công ty, muốn xây dựng hình ảnh hoạt bát trang nhã lại không mất đi vẻ thân thiết hiền lành ở trong cảm nhận của Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm vui vẻ theo ý kiến của cô ta, Trần Ngọc Dung càng vui mừng!.

Cô ta còn tưởng rằng sẽ ăn cơm một mình với Hoắc Hành Nhiễm! Không ngờ ngoại trừ thêm một tên Trần Dục Nhiên đang ghét ra, còn có một người phụ nữ ham muốn Hoắc Hành Nhiễm…

Trần Ngọc Dung nhìn Tạ An Oánh, khách sáo xa lánh mà cong cong môi, trong bụng tràn ngập xem thường.

Mắt Tạ An Oánh mang theo soi mói và quan sát Trần Ngọc Dung một hồi, đối với khuôn mặt tràn trề thanh xuân, xinh đẹp tuổi trẻ của cô ta trong bụng hừ ra bốn chữ đánh giá: Miệng còn hôi sữa. Cô ngẩng khuôn mặt đẹp đẽ chững chạc lên, thận trọng lãnh đạm gật đầu với Trần Ngọc Dung, lực chú ý lại đặt ở trên người Hoắc Hành Nhiễm.

Loại thái độ cao ngạo coi khinh này khiến Trần Ngọc Dung híp mắt lại.

“Ba, chúng ta đến đâu ăn cơm?” Hoắc Đình sau khi được Hoắc Hành Nhiễm đồng ý, vẫn luôn dắt tay Trần Dục Nhiên đi trên đường. Bé ngửa đầu lên đầy đáng yêu, nhìn nhìn mọi thứ, dáng vẻ rất ngây thơ.

Chỉ có điều Tạ An Oánh và Trần Ngọc Dung đều đã lĩnh giáo qua sự ‘ngây thơ’ của bé, thần kinh đều không tự giác mà hơi hơi căng lên.

Hoắc Hành Nhiễm tao nhã nhìn về phía Trần Ngọc Dung: “Cô Trần từng có đề nghị.”.

Mặt của Trần Ngọc Dung hơi đỏ lên, gật đầu: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng Nhật rất tốt, mùi vị chính tông, không bằng chúng ta đi ăn thử?”.

Tạ An Oánh nói: “Cô Trần hình như rất quen thuộc vùng gần đây. Nghe nói, hôm nay là ngày đầu tiên cô tới thực tập?”.

Trần Ngọc Dung tự tin nói: “Tôi có thói quen bằng tốc độ nhanh nhất quen thuộc, thích ứng với hoàn cảnh, như vậy mới có thể lấy tình trạng tốt nhất để làm việc.”.

Tạ An Oánh nhỏ giọng tinh tế nói: “Cô Trần thật giỏi, không hổ xuất thân từ Trần gia ở Thiên Khê. Như tôi so ra thật thua kém. Ở trong gia đình như chúng tôi, phép tắc lớn, gia giáo nghiêm, không cho phép chúng tôi xuất đầu lộ diện.”.

Trần Ngọc Dung cười mà như không cười: “Cô Tạ vừa nhìn là biết loại phụ nữ phù hợp chờ ở nhà lo liệu việc gia đình. Chỉ có điều thời đại bây giờ khác rồi, phụ nữ làm được vợ hiền, còn phải có sự hiểu biết.” Lời này tuy nói như vậy, trong bụng Trần Ngọc Dung lại âm thầm rùng mình.

Cô ta tích cực với Hoắc Hành Nhiễm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cô ta nhớ lại đời trước, Hoắc Hành Nhiễm cũng đi tới thành phố Thiên Khê thành lập chi nhánh, cũng đạt được thành công cực lớn. Hơn nữa Hoắc Hành Nhiễm còn có một thân phận khó lường —— Anh là con trai duy nhất của người con thứ hai gia đình họ Hoắc ở Bắc Kinh; cậu con trai Hoắc Đình của anh sau này được ông cụ Hoắc gia chọn làm người thừa kế! Tin tức này bất ngờ công khai, còn gây ra một trận phong ba lớn!

Trần Ngọc Dung có thể thuyết phục Trần Dũng tích cực hợp tác với tập đoàn Á Thánh, dựa vào thân phận đích thực của Hoắc Hành Nhiễm! So với Trần Ngọc Dung, Trần Dũng biết rõ gia đình họ Hoắc ở Bắc Kinh rốt cuộc có ý nghĩa là gì! Trần Ngọc Dung có ý với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dũng trực tiếp cho cô ta sự ủng hộ lớn nhất!.

Nhưng trên thực tế, ngoại trừ một chút tin đồn cùng với thân phận của Hoắc Hành Nhiễm, chuyện về gia đình họ Hoắc ở Bắc Kinh, Trần Ngọc Dung biết không nhiều lắm, cô ta chỉ nhớ một vài chuyện quan trọng trong đó, nhất là không bao lâu nữa sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ quan trọng! Chuyện này xảy ra khiến cho Trần Ngọc Dung tự tin giành được sự chấp nhận của Hoắc gia!.

Chỉ có điều nếu như trước khi chuyện kia nảy ra, Hoắc Hành Nhiễm bị một người phụ nữ khác làm rung động, hoặc là chấp nhận việc liên hôn khác do gia đình sắp xếp, vậy Trần Ngọc Dung đã có thể lỡ mất một cơ hội tốt!.

Nghe ý tứ của Tạ An Oánh, bối cảnh của cô rất có thể không thua kém gì cô ta, hơn nữa, cô tự cho mình là con gái của đại gia. Trần Ngọc Dung biết ở Bắc Kinh có một vài đại gia tộc có lịch sử lâu đời, giáo dục con gái hoặc là lựa chọn con dâu vẫn duy trì truyền thống từ xưa, đòi hỏi phụ nữ không thể xuất đầu lộ mặt, sau khi kết hôn thì ở nhà giúp chồng dạy con. Tạ An Oánh này chỉ sợ là đã biết được thân phận thật của Hoắc Hành Nhiễm, thậm chí có thể là do Hoắc gia chọn lựa rồi an bài tới để cho Hoắc Hành Nhiễm lấy cô ta làm vợ kế!.

Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Dung không khỏi thu lại sự xem thường ở trong lòng, bày thế trận chờ quân địch!.

“Mọi người đồng ý với ý kiến của cô Trần không?” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hỏi, giống như không có nhìn thấy Tạ An Oánh và Trần Ngọc Dung vì anh mà đối đầu gay gắt, đôi mắt màu xanh thẫm bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên hiếm khi yên tĩnh, không có bị Trần Ngọc Dung bám không tha, Hoắc Hành Nhiễm vừa hỏi vừa nhìn, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người cậu.

Thấy trong mắt Trần Ngọc Dung đều là ý cảnh cáo, Trần Dục Nhiên ghét phiền phức nói: “Tùy đi.”.

Những người khác cũng không có ý kiến đặc biệt. Bởi vì nhà hàng Nhật ở gần đây, mọi người liền đi bộ qua đó.

.

.

Nhà hàng Nhật mà Trần Ngọc Dung giới thiệu thanh nhã độc đáo, rộng rãi lại không mất phong cách. Bởi vì trước đó Trần Ngọc Dung đã gọi điện đặt phòng ăn riêng tốt nhất, người phụ trách nhà hàng đích thân ra đón, dẫn bọn họ đi vào phòng đã đặt trước.

Ưu tiên phụ nữ. Mấy người đàn ông thiếu niên để Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung ngồi trước. Hai người phụ nữ phân bì nhau, cử chỉ cũng trở nên nhã nhặn hơn, hành động kín đáo, chậm rãi ngồi ở vị trí cách xa đối phương nhất.

Hoắc Đình kéo Trần Dục Nhiên ngồi cùng, cố gắng rời xa hai người phụ nữ kia.

Hoắc Hành Nhiễm là ba Hoắc Đình, ngồi ở bên kia Hoắc Đình. Bên còn lại của Hoắc Hành Nhiễm là Trần Ngọc Dung.

Tiết Trì Thụy và Hoắc Đào ngồi phía đối diện ba người Hoắc Hành Nhiễm. Đối với cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, trong mắt Tiết Trì Thụy vẫn mang theo ý cười, Hoắc Đào mặt không chút thay đổi.

Trần Ngọc Dung bởi vì ngồi bên cạnh Hoắc Hành Nhiễm mà trong lòng tràn đầy vui mừng. Cô ta dịu dàng đưa thực đơn cho Hoắc Hành Nhiễm, để anh làm chủ gọi món.

“Cô Trần quen thuộc nơi này hơn, vậy do cô Trần gọi đi!” Hoắc Hành Nhiễm nói.

“Anh Hoắc, anh gọi em là Dung Dung thì được rồi. Chúng ta quen lâu như vậy rồi anh còn khách sáo như vậy…” Trần Ngọc Dung hờn dỗi nói. Lúc dạ tiệc sinh nhật cô ta đã từng bị Hoắc Hành Nhiễm uyển chuyển từ chối một lần. Chỉ có điều cô ta không phải người dễ thỏa hiệp bỏ cuộc, giả vờ không nhớ chuyện bị từ chối lần trước, cười cười một lần nữa tỏ ý muốn kéo gần khoảng cách của hai người.

“Hành Nhiễm, không ngờ cô Trần lại là em gái của anh, đây là mới nhận sao? Bác Hoắc biết không?” Tạ An Oánh thình lình nhẹ giọng hỏi.

“A Oánh, cô Trần chỉ nói đùa thôi.” Hoắc Hành Nhiễm trầm tĩnh nói.

Từ trong đối thoại giữa Tạ An Oánh và Hoắc Hành Nhiễm có thể nghe ra được bọn họ rất quen thân, trong lòng Trần Ngọc Dung chua chua. Tạ An Oánh cười hài lòng.

Nhưng mà sự vui mừng của Tạ An Oánh chỉ duy trì được vài giây, sau đó cô nghe được Hoắc Hành Nhiễm tao nhã đề nghị: “Lời cô Trần rất có lý. Đã như vậy, tôi gọi cô Trần là ‘A Dung’, giống cách gọi của A Oánh, được chứ?”.

Trần Ngọc Dung không ngờ tình thế đột nhiên xoay chuyển, hiển nhiên mừng rỡ, nét mặt vui tươi: “Đương nhiên là được rồi, anh Hoắc!”.

“Gọi chút cơm đi.” Hoắc Hành Nhiễm đặt thực đơn trước mặt Trần Ngọc Dung.

Lần này Trần Ngọc Dung không có từ chối. Cô ta mở thực đơn, nghiêm túc nhìn một hồi, tươi cười hỏi Hoắc Đình: “Tiểu Đình thích ăn sushi và sashimi tôm với cá hồi không? Hải sản ở đây đều là chuyên chở bằng máy bay từ Nhật tới, cực kỳ tươi mới…” Cô ta không ngừng cố gắng, hy vọng nhận được sự yêu thích của Hoắc Đình.

“Thằng bé không ăn đồ sống.”.

“Tiểu Đình không ăn đồ sống.”.

Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên đồng thời nói.

Mọi người kỳ lạ im lặng trong mười giây.

Trần Ngọc Dung im ắng liếc Trần Dục Nhiên, ánh mắt như ngâm độc, vụt vụt bắn về phía cậu.

Tạ An Oánh nhớ lới tiếng ‘mẹ’ đầy chấn động của Hoắc Đình, giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Ngọc Dung mang theo nghi ngờ.

Hoắc Hành Nhiễm rất tự nhiên giơ tay phất phần tóc mái lộn xộn ở trên trán Trần Dục Nhiên, khẽ nở nụ cười. Không nói gì, nhưng ý thân mật nhàn nhạt lộ ra không thể nghi ngờ.

Trần Ngọc Dung và Tạ An Oánh không tự chủ trừng to mắt!.

Trần Dục Nhiên bị hành động thân mật của Hoắc Hành Nhiễm khiến cho mù mịt, cau mày khó hiểu nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm. Anh ta làm cái gì vậy? Bọn họ thân như vậy sao?.

“Hành Nhiễm, cậu đây là…” Tạ An Oánh từng mở mang qua việc cậu con trai Hoắc Đình của Hoắc Hành Nhiễm rất yêu quý Trần Dục Nhiên, có chút không giữ được bình tĩnh.

Không thể không nói Trần Ngọc Dung vẫn có vài phần sắc bén. Tạ An Oánh quả thực như cô ta đoán, là người được Hoắc gia chọn lựa để làm người vợ tái hôn cho Hoắc Hành Nhiễm. Lúc đầu Tạ An Oánh cũng không quá bằng lòng, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm có huyết thống ngoại quốc, nghe đâu không được ông cụ bên Hoắc gia yêu thích, lại đã từng kết hôn sinh con, con trai cũng đã năm tuổi rồi! Tạ An Oánh tốt xấu gì cũng là con gái cưng của vợ cả nhà họ Tạ, lại chưa kết hôn, cô cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm căn bản không xứng với cô! Nhưng sau khi gặp Hoắc Hành Nhiễm, Tạ An Oánh gần như lập tức thay đổi ý kiến, trở nên hết sức hăng hái chủ động.

Nhưng Hoắc Hành Nhiễm thích đàn ông? Chưa có ai nhắc tới chuyện này mà!.

Tạ An Oánh vội vàng muốn tìm cách chứng thực điểm này với Hoắc Hành Nhiễm! Vấn đề này rất nghiêm trọng!.

“Hử?” Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh, hơi ngước mắt lên hỏi, ôn hòa như ngọc.

Không biết vì sao, vấn đề của Tạ An Oánh nghẹn ở cổ họng, chợt nói không nên lời.

Trần Ngọc Dung lại nghĩ đến trước đây Trần Dục Nhiên thích Trương Quân Dật, tay không tự giác mà xiết chặt lấy tờ thực đơn.

… Trần Dục Nhiên, anh lại muốn cướp đồ của tôi nữa sao?.

Tâm tư của Hoắc Đình không có phức tạp như hai người phụ nữ. Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đều nhớ bé không ăn đồ sống khiến bé rất vui mừng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý mà trẻ con đặc biệt có, hiếm khi có tính trẻ con, chân nhỏ ở dưới bàn ăn lắc qua lắc qua, không cẩn thận đụng tới Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên.

Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn bé, đánh khẽ lên cái đùi lắc lộn xộn của bé!.

“A!” Hoắc Đình kêu khẽ, ngửa mặt nhìn người này lại nhìn người kia, “Xin lỗi, ba, anh!”.

Hoắc Hành Nhiễm nhìn Hoắc Đình một cái, Hoắc Đình lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám lộn xộn nữa.

Sau đó anh mang chút dung túng nhìn Trần Dục Nhiên, nhã nhặn cười nói: “Sau khi về nhà rồi chơi tiếp, ăn cơm trước.”.

Hả? Sau khi về nhà rồi chơi tiếp? Cái gì với cái gì vậy? Bọn họ lúc nào thì về nhà chơi tiếp? Quay về nhà nào?.

Trần Dục Nhiên kinh ngạc, càng cảm thấy lẫn lộn. Xoay chuyển ánh mắt, đối mặt với vẻ mặt không được tự nhiên của Tạ An Oánh, cùng ánh mắt kinh khủng hận không thể ăn sống nuốt tươi mình của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên đột nhiên có một loại dự cảm không tốt!.

 

======================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Đây… Hoắc tổng trúng tà sao? ( ⊙o⊙? )

4 bình luận về “[Đam mỹ] Trọng sinh chi tôi lười, anh lại đây – Chương 19-20-21

  1. Thật lòng mà nói tôi mong Dục Nhiên cách xa Hoắc Hành Nhiễm một vạn tám ngàn dặm.

    Vì xung quanh Hoắc Hành Nhiễm luôn bu đầy ong bướm, chẳng lẽ cứ phải luôn đấu trí đấu dũng tranh giành tình cảm? Huống chi, Dục Nhiên lười như thế… Đối với cậu ấy có lẽ chỉ cần một công việc kiếm sống qua ngày là ok rồi, không truy cầu cái gọi là ‹đỉnh cao nhân sinh›. Còn Hoắc Hành Nhiễm.. chỉ cần không chạm tới điểm giới hạn của hắn ta, thì ai đến hắn cũng không từ chối (vì sợ mất lòng). Vd như: khiêu vũ, mời ăn cơm, mời cafe, vv…

    Địa vị của hai người kém quá xa, như chàng lọ lem với Hoàng tử vậy, có thể sẽ dẫn đến bất bình đẳng trong tình yêu. Đây là điều tôi vẫn luôn lo lắng..

†:..__(¯`°¤.ღ(¯°•._ vận động bàn tay thôi nào.•°¯)ღ¤°´¯)__..:†